Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2008

Kỷ niệm về "HOA TÓC TIÊN"

Đắc Hòa gọi điện: “Nghe tin PH ốm, mày đến thăm nó xem sao”. Buông điện thoại, tôi lại nhớ đến Hoa Tóc Tiên, loài hoa tôi chưa biết nhiều về nó. Hoa Tóc Tiên tên của bài hát tôi được nghe một lần duy nhất ở Quảng Trị, khi hai thằng bạn Trỗi K7 chúng tôi gặp nhau.

Ngày đó, đơn vị tôi được lệnh chuyển vào Phong Điền, Thừa Thiên . Chúng tôi đi theo đường 15N, con đường nhánh nhỏ của hệ thống đường Trường Sơn, theo trục Bắc Nam, chạy sát vùng giáp ranh giữa ta và địch. Đường nhỏ hẹp , nhiều đoạn chỉ vừa một chiều xe đi, len qua phần đồi núi thấp phía đông Trường Sơn . Đường ít đèo dốc hơn phía Tây nhưng gần địch nên trên đường vào tôi thường gặp lính ta ở các đơn vị đang chốt giữ vùng giáp ranh.

Vượt qua con đèo dài, chúng tôi tới thung lũng Ba Lòng rất sớm, nắng chiều còn gắt. Đơn vị nghỉ lại ở dải rừng thưa gần một dòng sông . Mới vào mùa khô nên nước sông nhiều, trong xanh và hiền hòa . Khúc sông Thạch Hãn này dòng nhỏ hơn dưới đồng bằng, hai bên bờ nhiều đá, nhìn nó như một con suối lớn, có anh em gọi là sông Ba Lòng. Tôi mắc võng sát bờ sông , nhìn nhánh Trúc Đào vươn cành là là mặt nước, lại nhớ bóng liễu rủ bên hồ Hoàn Kiếm Hà Nội. Xa nhà mới tám tháng mà sao hôm nay nhớ nhà, nhớ Hà Nội quá.

Đang miên man nhớ về Hà Nội , bỗng thấy một người lính lang thang dọc bờ sông, dáng nhàn nhã như đi dạo. Người lính lạ đến gần, tôi nhận ra PH , thật khó tin. Tôi nghĩ : mình đã rất may mắn mới gặp được nhiều bạn Trỗi trong này, . Nghe tôi gọi , PH cũng tròn mắt ngỡ ngàng.

Chúng tôi ngồi ngay mép nước bên bụi Trúc Đào trò chuyện . Dòng sông xanh mát như dòng Li Giang bên Trung Quốc ngày bé chúng tôi vẫn thường ra tắm mỗi chiều. Bao chuyện của Trỗi những ngày Quế Lâm, Trung Hà như vừa mới hôm qua. . . chuyện về các bạn mình , nghe nói lính Trỗi vừa rồi vào Quảng Trị nhiều lắm, K nào cũng có nhưng chúng tôi chẳng mấy khi biết tin tức về nhau. Hồi tháng 9/72 tôi gặp Mạnh Thắng ở Quảng Bình trên đường hành quân, rồi bặt tin. Đến Bãi Hà gặp Luyện bị thương đi ra, Luyện báo tin Y Hòa hy sinh, buồn quá. Không biết ai còn, ai mất trong lính Trỗi chúng tôi sau một mùa hè đỏ lửa ở Quảng Trị...

Hóa ra PH mới vào Quảng Trị được ít hôm, thấy cảnh lạ và đẹp, lọ mọ đi ngắm cảnh không ngờ lại gặp tôi. Lúc này tôi mới biết PH là lính cao xạ 37 li bảo vệ ga Thị Long ở Thanh Hóa , tháng 12/72 đơn vị kéo ra bảo vệ Hà Nội .Sau chiến thắng B52, được về phép vài ngày, PH lại cùng trung đoàn 223 vào gấp Quảng Trị. Trung đoàn 223 cao xạ của PH nhập vào mặt trận B5 ( trung đoàn có nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm). (PH trên trận địa) Lính cao xạ có khác, chỉ vài ngày đã có mặt ở Quảng Trị. Bộ binh chúng tôi đi bộ rạc cẳng, mấy tháng trời mới vào tới Quảng Trị. Bởi thế tôi hỏi PH nhiều chuyện về Hà Nội, về Khâm Thiên, An Dương,Uy Nỗ… bị B52 rải thảm thế nào, trong này chúng tôi nghe tang thương lắm. Chuyện những người bạn cũ ở Hà Nội giờ ra sao v.v..Vẫn nhớ PH có một cô bạn gái cùng lớp xinh lắm. Tôi gặp một lần khi PH và cô bạn đến chào mấy người bạn Trỗi trước ngày đi bộ đội. Tôi hỏi PH về cô bạn gái ngày xưa …

PH lặng đi không nói…Không khí trầm lại, Tôi biết mình đã lỡ, nhưng sao lại thế ???. Lính Trỗi vốn “nhát” gái , bởi thế đã yêu thì chân thành sâu sắc , ngược lại họ cũng đau đớn nhiều khi tan vỡ. Ngày ấy đám Trỗi chúng tôi nhìn họ thật ngưỡng mộ, khao khát những tưởng rằng PH sẽ là thằng hạnh phúc nhất. Mối tình đẹp vậy ? không lẽ .. ngắn ngủi thế sao? tôi không dám hỏi gì thêm nữa .

PH lặng lẽ bứt từng lá trúc đào thả xuống lòng sông, lá dập dềnh trôi theo làn nước xa mãi. Chợt PH quay sang hỏi ở đây có đàn không . Thật may, đơn vị tôi có nhiều anh em Hà Nội, nhiều người biết ghi ta, trình độ chỉ cỡ bập bùng “cơm nguội “ nhưng đàn lúc nào cũng có .

Chỉnh lướt dây đàn cho đúng lại , PH hát. Tôi nhìn ra phía dòng sông lắng nghe từng lời hát. Giọng trầm buồn cùng tiếng đàn gỗ lan toa trên mặt sông vắng lặng, len vào rừng thưa đến từng cánh võng. Anh em trong đơn vị tôi ngồi cả dậy, lắng nghe. Bài hát lạ, tôi chưa từng nghe, nhưng buồn làm sao, cái buồn của người lính nơi xa, của mất mát…Lời hát không trách ai nhưng âm thầm một nỗi buồn cô quạnh, day dứt…

Dù rằng đến cuối đời, bên khói hương lúc khóc người yêu tôi, tôi đã yêu suốt một thời …

Ngưng hát, PH kể cho tôi nghe về Hoa Tóc Tiên _ tên bài hát. Loài hoa chỉ nở khi đến mùa giông bão, loài hoa đẹp nhưng yếu ớt mong manh như tình yêu trong chiến tranh vậy. (Ảnh 2 cha con PH gặp nhau ở chiến trường)

Một người, rồi hai người trong đơn vị tôi đến, lấy cớ mượn cái điếu , hút xong rồi ngồi lại luôn, toàn lính Hà Nội cả . Biết mọi người muốn nghe PH hát ,tôi nhìn PH thỉnh cầu khích lệ. Chiều ý mọi người, PH lại hát tiếp nhiều bài hát khác. Tiếng hát ,tiếng rít thuốc lào của đám lính Hà Nội , vọng lan cả cánh rừng suốt đến chiều tối. Bài hát chia tay, PH hát có tên “Gặp nắng trên đường mùa đông”, cũng là một bài hát PH mới viết sau ngày Hà Nội ngừng tiếng bom, sau một mối tình tan vỡ, viết trên đường hành quân vào Quảng Trị.

Đêm ấy tôi thao thức không sao ngủ được , vui được gặp bạn, buồn vì chuyện bạn . . .lặng nghe dòng sông chảy, tôi cứ miên man nghĩ về những người bạn lính của mình.Người đã ngã xuống như Y Hòa, người bị thương như Luyện và hôm nay một người bạn nữa, lên đường vào mặt trận vẫn mang theo nỗi đau mất mát của mối tình đầu. Cái loài Hoa Tóc Tiên ấy sao lại có nó nhỉ? Tóc Tiên _ thứ Hoa này đâu phải dành cho những người lính ???

Tôi nhớ câu thơ của ai đó : Chiến tranh là chồng chồng nỗi đau se thắt. Nỗi đau làm ta đông cứng khi ngoải nhìn, nhớ lại... Tôi tin người lính như PH sẽ vượt qua nỗi đau này. Bài hát cuối cùng lúc chia tay “ Gặp nắng trên đường mùa đông” tôi đã lờ mờ nhận ra, dù còn buồn nhưng mạnh mẽ làm sao. Năm đó mùa đông lạnh lắm. Phải chăng cái nắng từ phương Nam đang sưởi ấm trái tim người đồng đội của tôi trên đường tiến ra mặt trận (?)

Sau cuộc gặp ấy, dù không trực tiếp gặp nhau nhưng tôi và PH vẫn bên nhau trong các trận đánh ở Phong Sơn, sông Bồ trong chiến dịch giải phóng Huế, Đà Nẵng năm 1975. . .Ngày đánh trận Phổ Lại, đơn vị tôi được tăng cường một đại đội cao xạ 37li. Lính cao xạ hạ nòng cùng bộ binh chúng tôi đánh các điểm cao, khi có máy bay họ lại bảo vệ chúng tôi. Trong một tình huống buộc phải nổ súng, khi trên đầu chúng tôi đang có máy bay trinh sát OV10 của địch. Trận địa bị lộ, pháo khói chỉ điểm vừa bắn vào trận địa đã thấy một chiếc A37 bổ nhào vào chúng tôi. Loạt bom đầu chúng tôi chỉ kịp chui vào hầm. Khi máy bay lượn lên chuẩn bị cho đợt bổ nhào tiếp theo, chúng tôi được lệnh rời trận địa. Chúng tôi chạy thật nhanh, càng xa trận địa càng tốt. Khi chạy, tôi nghe nhiều tiếng nổ đầu nòng “thùng thùng” xung quanh dưới mặt đất, trên trời ran dài những tiếng lục bục, tôi biết cao xạ mình lên tiếng. Chiếc A37 không dám xà xuống nữa, cắt loạt bom vu vơ rồi bỏ chạy. Chúng tôi chạy trở lại, trận địa còn nguyên vẹn, bom địch bị hất ra xa . Cảm ơn lính cao xạ…Nghe PH nói chuyện vượt sông Bồ vào Huế, tôi mới biết PH ở chính cái đơn vị tăng cường cho chúng tôi.. .

Hôm nay đến thăm bạn, ngồi trong căn hộ bình dị của PH , chúng tôi lật trở về quá khứ, nhớ lại những ngày ở Trị Thiên mà bồi hồi xúc động .Lại chuyện Quế lâm-Hưng Hóa ,lại chuyện Thạch Hãn-Sông Bồ ký ức cứ nối dài. Chuyện Hoa Tóc Tiên, nỗi đau riêng của người lính chẳng đáng gì với những người ngã xuống hôm qua, với những bà mẹ mấy chục năm nay vẫn ra cổng làng ngóng con về và hàng triệu những đóa hoa tươi ngày chiến thắng không có người nhận. Nhìn tấm ảnh Hoa Tóc Tiên của PH chụp, thật đẹp vẫn thấy màu tím trong sắc hoa, vậy mà đã có lúc chúng tôi không tin có nó

Câu chuyện nhỏ về PH cũng là một trong những nỗi buồn chiến tranh mà người lính phải lãnh nhận, chịu đựng . PH đã vượt qua được hoàn cảnh để tiếp tục lên đường vào mặt trận, bi quá nhưng đẹp. Tôi đã đọc nhiều câu chuyện về chiến tranh, chưa thấy ai thất tình ra trận như bạn tôi ngày ấy. Phải chăng khi ấy người ta không muốn làm nản lòng chiến sĩ...Chuyện cũ đã qua

Bên PH hôm nay là một gia đình hạnh phúc, bên người vợ rất yêu lính và hai đứa con trưởng thành, năng động. Thăm gia đình PH cũng là thăm hai người bạn cũ, Vợ PH vốn là bạn cùng lớp phổ thông với tôi. Chúc hai bạn thêm khỏe và hạnh phúc, sớm có cháu nội,ngoại để vui vầy bên chúng, để còn kể cho chúng nghe về Hoa Tóc Tiên xưa và nay.

2/1973 - 11/2008

Khắc Việt

Chuyện xưa nhắc lại

Nhờ lớp học tiếng Trung mà tôi và Khắc Việt được thầy giáo nhắc lại nhiều "tích xưa".
Ví dụ: Trong những dịp đại lễ tại Quảng trường Thiên An Môn thường có duyệt binh. Nguyên soái Lâm Bưu được Bộ trưởng Quốc phòng mời đi duyệt binh. Hai xe mui trần chở 2 vị chạy từ đầu này sang đầu kia, mỗi lần đến 1 đại quân khu thì dừng lại. Ông dõng dạc hô:
- Nỉmén hảo! (Chúc các đồng chí khỏe!)
- Shóuzhảng hảo! - Cả đoàn quân đáp lại. (Chúc thủ trưởng khỏe!).
- Tóngshímén xinkủ le! (Các đồng chí vất vả quá!).
- Wei rénmín fuwu! (Vì nhân dân phục vụ!).
...
Hay chưa?

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2008

'Cuộc sống muôn màu' qua tranh Phạm Lực

Giống ống kính vạn hoa, triển lãm tranh Phạm Lực khai mạc ngày 28/11 tại Bảo tàng Mỹ thuật TP HCM đem đến cho người xem những khoảnh khắc muôn màu, muôn vẻ qua nhiều lát cắt của cuộc sống…

VnExpress

Ảnh: Quách Hoàn Kiếm

THĂM BẠN THÁI NGUYÊN

K7 có bốn bạn ở Thái Nguyên là : Dương Bằng Hà, Tống Hòa, Văn Quốc Oai (Oai khơ) và Văn.Trừ Văn ae đã gặp từ tháng 10/2006 ở Đại Từ , còn mấy ae khác đã mấy chục năm nay chưa gặp.
Nhân có Đắc Hòa từ SG ra chúng tôi mò lên" tiền trạm " , kết hợp viếng mộ Thảo và thăm Hồ núi Cốc.
Thăm gia đình Bằng Hà và Tống Hòa thật vui. Khi biết mộ Thảo ở Thái Nguyên Băng Hà dù huyết áp cao nhưng đòi đi bằng được. Hai bạn Thái Nguyên nói :" bây giờ mới biết mộ Thảo ở đây, từ nay bọn tớ sẽ đến thăm Thảo thường xuyên , Các cậu yên tâm".

Viếng Thảo xong, chúng tôi kéo nhau đến một quán nhỏ bên Hồ Núi Cốc chuyện đến chiều vẫn chưa muốn về. Quả là nhiều chuyện thật, Bằng Hà tính tình vẫn như xưa, nhớ nhiều chuyện và nhắc nhiều kỷ niệm xưa.
Rất tiếc chưa thể kể ngay được về chuyến đi này vì qua muộn rồi, xin khất ae một dịp khác. Thông báo sơ qua để nếu ai có lên thủ đô "gió ngàn" nhớ vẫn có các bạn Trỗi mình ở đó mà ghé thăm.

ẢNH PHÚ QUỐC CHO ÚT

“Những ngày không gặp nhau

Biển bạc đầu thương nhớ

Những ngày không gặp nhau

Lòng thuyền đau rạn vỡ” ( XQ)

























Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

"Giai điệu" một thời quen thuộc



....Và những điệu múa của Hồng vệ binh mà thời ở Quế lâm thỉnh thoảng được xem







Thế hệ sau

Bức ảnh của thế hệ tướng lĩnh hạng con cháu được
chớp vào sáng 25/11 vừa rồi ở Sơn Tây, tại Nhà truyền thống trường Lục quân 1. Có điều khá thú vị:
- Ông Thiếu tướng đang cười là Chính uỷ nhà trường Nguyễn Văn Việt, còn người đứng sau là Phó chính uỷ Nhuần.
- 3 vị dựa vào "sa bàn trận Núi Hồng của E179 trong chiến dịch Việt Bắc Thu đông 1947" là Thiếu tướng Nguyễn Quang Bắc k5, Đại tá giám đốc Vaxuco Hoàng Quốc Hùng k5, Đại tá Hiệu phó Hoàng Minh Châu (em anh Hoàng Quang Minh k3, mất đúng ngày hội trường năm 2005 tại HN). Ba "đ/c con" đang xem lại tấm ảnh của cố Hiệu trưởng trường Quân chính Kháng Nhật (5/1945-8/1945) Hoàng Văn Thái (bố anh Hùng) treo trên tường.
- Cái hay ở chỗ tác giả bức ảnh là anh Tạ Quang Vinh k3, cháu ngoại cụ Hoàng Đạo Thuý - Hiệu trưởng đầu tiên của Võ bị Trần Quốc Tuấn 5/1946, tiền thân của Lục quân 1.

Vườn Chiều

Mình thấy đặt tên "Vườn già" để đối nghĩa với "Vườn trẻ" có vẻ không ổn. Đổi thành "Vườn Chiều" cho mượt tai hơn được không?
Có thể lên kế hoạch dần cho "Vườn Chiều" được chưa?
Đầu tiên là địa điểm: Gần Hồ Tây?

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2008

Cô đơn

Tin ảnh đưa muộn

Đám cưới con gái Trịnh Hồng Anh k8 qua cả tuần rồi, gia đình chờ mong tin và ảnh trên mặt "Đại tự báo", vậy mà "phóng viên chiến trường" Dương Đức Hải (hắn tự phong vậy và lưu ý: không phải diễn viên hài Đức Hải!) lại lặn về quê thăm bu nó, giờ mới nổi. Thôi thì muộn còn hơn không. Chiều qua từ TpHCM, Đức Hải hớt hải mail ảnh ra và nối điện thoại: "Anh không post ảnh lên là vợ chồng nó... đá... đán... đánh... bỏ mẹ em! Vì em cầm tiền rồi, xài... xài rồi mà... mà lại quên mất nhiệm vụ! Mà ngay cả khi mình cưới, anh em Trỗi đến góp vui đông quá còn quên nữa là... cưới cháu... Chắc vợ chồng nó cũng cho qua vụ này?". Xin mời bà còn chiêm ngưỡng ảnh không có "bình nuận"!





























































Bệnh giả dối...

Bệnh giả dối có liên hệ gì với bệnh vô cảm không nhỉ?
Bạn đã đọc bài này chưa?
(bấm vào tên bài để đọc)

ĐÓN BẠN NHA TRANG RA

Được tin Ba "Châu" cùng gia quyến ra Hà Nội. ACE Hà Nội vui quá , chờ bạn từ khi xe còn đang tân Hà Tĩnh. Hôm trước tại cafepho mọi người chờ đoàn đến 11h ( hết hai bác thủ tướng Nga). Hôm sau mới tổ chức gặp bạn được. Các bác cứ dòm ảnh đoán người nhé.
Cuộc vui có thêm nhiều khuôn mặt đã lâu mới gặp. Đáng lẽ chùm ảnh này phải đăng ngay nhưng "ký Giả " một mùa lại say xỉn nữa. Thành thật cáo lỗi ae






























Utroi cho ảnh mấy ông này vào mục "câu lạc bộ làm quen giùm"

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008

Tin ngắn

Đáp ứng nguyện vọng của Hoàng Minh Phượng K6 muốn được gặp gỡ các bạn Trỗi trước khi về “bển”*. Tối qua tại CLB bóng bàn (K7, K8) đã diễn ra buổi “giao ban” đột xuất của các bạn Trỗi . Ngoài thành phần thường xuyên giao ban “vườn treo” hôm qua K6 có chị Tường Vân, anh Thắng “híp”, anh Trung, con trai anh Huỳnh Hồng K6, Thu Hà K7, Nguyễn Thị Thái K8 và hai người bạn là thành viên CLB. Nhiệt tình với bạn ở xa về, gần cuối buổi ông chủ CAFÉ PHỐ Văn Hùng cũng phi tới tham dự.

Vì tiếng “dữ” Vườn treo đồn xa sang tận trời….Tây nên lần này nhân có việc về nước, chị Phượng đã đã được mục kích “người thật việc thật”. Tiện có Laptop tại đây, TQ Bạn Trỗi đã cấp tốc “huấn luyện” về Internet và “kỹ năng” blog cho tân blogger Phượng . Như mọi lần, cứ lính Trỗi gặp nhau là vui như Tết. Dưới đây một số hình ảnh của buổi “giao ban” đột xuất.



Tổng quản “động viên” tân blogger



HB “ăn theo” nhóm K6



Thái về trước nên ko kịp chụp với nhóm C11



Bù lại nỗi sợ “cấy” khi xưa, “tt_ngày xưa” gỡ lại 1 kiểu ảnh



….. và “cố gỡ” thêm kiểu nữa với nhân vật chính

"bển"*: Nước Áo

Kỷ niệm thời Trỗi

Lục lại đống giấy tờ thấy còn lưu được bút tích của chữ ký Bác Quỳnh

Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

THÔNG BÁO

Vào hồi 10 giờ sáng ngày thứ sáu 28/11/2008 tại Bảo tàng Mỹ thuật thành phố - 97A, Phó Đức Chính, Q1, thành phố Hồ Chí Minh. Thày PHẠM LỰC tổ chức khai mạc triển lãm tranh “Cuộc sống muôn màu” lần 2. Triển lãm mở cửa đến ngày 15/12/2008.

Thày Phạm Lực có lời mời các thày các cô và các bạn tới dự lễ khai mạc.

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2008

Nhờ Uttroi tìm hộ bạn

Lục tìm hồ sơ cũ thấy có tấm ảnh bạn Trỗi, xin gửi Quản trị lưu vào Ảnh gốc K7, K8.

Đáng khen chất lượng ảnh (ảnh gốc giấy Lụa TQ) vẫn còn tốt, sau hơn 40 năm.
Đằng sau ảnh ghi 19-10-1967. Theo tôi nhớ thì đã sang trường mới rồi, chắc là Chủ nhật, một dịp được ra phố Quế Lâm chơi, bọn tôi còn bé (K8 lớp 5), chắc nhờ anh Kim Đồng (K7 lớp 6) dẫn đi, rồi chụp ảnh luôn để gửi về báo cáo bố mẹ.
Trong ảnh có Tôi và Tô Tuấn là dân từ tập thể viện 108, Vũ Chính Liêm có bố ở Cục Quân y, và anh Đồng là anh họ của Ng Việt Đức (Đức không ở tập thể nhưng mẹ cũng làm ở viện 108).
Nhờ Uttroi và K7 tìm hộ địa chỉ anh Kim Đồng để gửi ảnh cho a ấy.

@các blogger k8: Ảnh tôi đăng hôm 17-11, trên đồi trong khu ĐH KT QS Vĩnh Yên, bạn ở trong lô cốt, phía dưới là Đặng Quốc Trung B2, K8. Nhà trước kia ở 19c Phan Đình Phùng HN.

Dân vận

Nhớ hồi ở Hưng Hóa, có một lần Đại đội tôi được đưa ra ở nhà dân đâu 1 hay 2 tuần gì đó để “3 cùng” với dân (không biết các Đại đội khác có không nhỉ ?).

Trung đội tôi được đưa vào ở cái làng cũng gần trường. Tôi cùng 2 hay 3 đứa nữa (không nhớ rõ) được bố trí vào ở nhà anh chủ rất tốt bụng. Tụi tôi được ngủ ngay ở nhà trên, thoáng mát. Hình như đấy là thời gian nghỉ học, nên hàng ngày chỉ đi làm việc giúp dân. Bữa thì đi gặt lúa cho HTX, khi thì làm đường làng hay dọn vệ sinh …. Tới bữa cơm, các chị nuôi gánh cơm ra sân chùa (là sân phơi thóc của HTX) rồi chia mâm ăn. Tối đến lại ra đấy sinh hoạt Trung đội dưới trăng – rất thơ mộng. Còn lại thì chỉ rong chơi, “thăm thú” vườn cây nhà hàng xóm (trừ mấy nhà nào có anh em Trỗi ở - để khỏi ảnh hưởng công tác dân vận của đồng đội !). Có đứa còn đi theo con nhà chủ ra ruộng bắt tôm, bắt cua …

Tụi tôi cũng ra sức “dân vận”, xay thóc, giã gạo cho anh chủ nhà, tích cực tới mức chẳng còn thóc gạo để mà xay giã nữa (!). Thấy vậy, chị chủ nhanh chóng tìm việc nhờ tụi tôi chẻ giùm đống củi để đun cho dễ. Ôi, nhìn đống củi to lù lù (cũng phải cỡ 1 mét khối) với cây nào, cây nấy lớn hơn bắp chân. Mấy thằng ngán ngẩm. Nhưng lỡ rồi nên phải “chơi” thôi. Tụi tôi thay phiên nhau hùng hục chẻ củi bằng cái dao bếp cùn của chị chủ đưa cho. Một thằng làm, mấy thằng ngồi nói dóc, chỉ chỏ … đứa nào cũng ngại. Chẻ được vài cây, mồ hôi, mồ kê chảy ròng ròng …. Nhìn quanh quất, bỗng phát hiện có một đống củi cũng cỡ vậy đã chẻ xong ngon lành nằm bên hông nhà hàng xóm. Nhà này lại không có lính Trỗi vô ở, nên mấy bữa nay cứ đứng nhìn sang đầy sự ghen tức (vì không có lao động phụ ?). Mấy thằng nháy nhau … Một đứa canh chừng, còn lại tức tốc vô việc ngay …. Tới chiều anh chị chủ nhà về thấy đống củi to đùng đã được chẻ xong xếp gọn ghẽ, hết lời khen ngợi và cám ơn mấy chú Trỗi lao động giỏi, giúp dân khỏi chê … Nghe sướng cả lỗ tai.

Trời xẩm tối, thì bỗng nghe từ nhà bên cất lên “tiếng ca” chửi đứa nào dám “ăn cắp củi nhà bà” mà lại còn đem củi nhà nó tới vứt ở đây … Anh chị chủ đang ăn cơm, giật mình ngửng lên nhìn tụi tôi chào đi họp mà không nói câu nào rồi lặng lẽ ăn tiếp như không có gì xảy ra (?).

Mà không có gì xảy ra thiệt. Bằng chứng là ngày hôm sau, chị chủ nấu một nồi canh cua, dứt khoát mời tụi tôi phải ăn với gia đình cho bằng được để thể hiện cho hết lời cám ơn với “mấy chú” ….

“Mấy chú” dù đã ăn cơm trường rồi, nhưng không thể từ chối được, đành phải ngồi xuống với gia đình cho đậm tình quân – dân. Mà phải nói thực nhìn nồi canh cua cũng thấy thèm. Mấy khi được ăn món này ! Chị chủ xới cơm, chan canh ra từng bát đưa từng thằng một. Tôi nâng bát cơm với riêu cua nổi vàng bề mặt chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon, rồi đưa lên từ từ thưởng thức món canh cua đồng chánh hiệu … Hực ! Tôi dội ngược, nhưng cũng ráng bậm miệng nuốt xuống và liếc mắt nhìn mấy thằng bạn. Thằng nào thằng nấy cũng đang trợn mắt nuốt như tôi ….Chẳng phải thuốc độc hay cái gì, mà vì bát canh rất ngon, nhưng … toàn mùi bùn nồng nặc, tanh không thể nào tả được. Chẳng hiểu mầu vàng nổi trên bát là gạch cua hay bùn non rửa chưa hết ? Nhìn gia đình anh chị chủ và mấy đứa nhỏ vui vẻ ăn bát này tới bát khác một cách ngon lành, tụi tôi đứa nào cũng ráng nuốt cho hết một bát rồi cùng đứng dậy cảm ơn không ăn nữa “vì mới ăn cơm trường xong, no quá !”

Anh chị chủ vui thực sự với việc tụi tôi đã giúp đỡ và “bảo kê” vườn nhà không bị mất như nhiều nhà khác trong làng. Tình quân – dân thực là thắm thiết ! Đúng là “anh đến bà con mừng, anh đi bà con vui”. Không hiểu đợt dân vận (hay zdân zdận – như nói tiếng Nam) đó có kết quả cỡ nào mà sau này không thấy trường tổ chức thêm nữa.

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2008

Mùa đông đã về...

Cổng nhà 99 giờ sừng sững tòa cao ốc Pacific hiện đại. Còn nhớ từ sau cơn bão năm nào, cây phượng vĩ được trồng thay cây hoa sữa bị quật đổ. Mỗi khi hè về cổng nhà luôn đỏ rực sắc phượng. Chim chóc líu lo cho dù tiếng xe cộ chạy qua tạo thành 1 âm thanh ào ào rất khó chịu... Vậy mà "nay... đông đã về"!

Tôi ghi lại hình ảnh cây phượng vĩ mùa này nghịch với mùa hè đã qua rồi tức cảnh làm "thẩn".















Hè vừa mới đấy nay đã đông
Cây phượng ngoài đường rũ sạch bông
Bầy sẻ xù lông che cái lạnh...
Bạn cũ nơi xa có nhớ không?

GIAO BAN ĐỘT XUẤT

Nhân dịp Phượng c11 k6 về Hà Nội thăm nhà và có nhã ý muốn hội ngộ với anh chị em Trỗi, nhưng không kịp dự giao ban thường kỳ vào thứ 6 tới. Do vậy sẽ có một cuộc giao ban đột xuất vào 6 giờ tối thứ ba tới, ngày 25/11, tại 107 Nguyễn Chí Thanh, Hà nội (câu lạc bộ bóng bàn K7-K8 ), thành viên CLB sẽ có mặt từ 4h30 chiều. Mời anh chị em tới giao lưu.

BLOG - CẦU NỐI BẠN BÈ

Hôm vừa rồi tôi có cô bạn cùng lớp hồi Đại học ở Kishinhốp ghé thăm. Bạn tôi không phải là dân Trỗi nên không phải là cái « cớ » để thông báo trên blog nếu không xảy ra một chuyện khá là thú vị.

Như tất cả các U60, hễ gặp nhau, sau vài câu chuyện về con cháu, sức khỏe thì thể nào cũng quay về chuyện bạn bè, chuyện thời đi học. Chúng tôi cũng vậy.

Bạn tôi hiện nay sống trong TpHCM, nhưng trước kia ở cùng phố với tôi, hồi phổ thông học Chu Văn An, trên tôi một khóa (tương đương K6). Câu chuyện của chúng tôi lan man từ những ký ức về Hà nội, chuyện học sinh Trỗi ở Chu Văn An và học sinh miền Nam hay gây gổ với nhau, đến hội trường Chu Văn An 100 năm mà bạn tôi không về dự được. Chợt bạn tôi bảo :

- Mày biết không, mãi vừa rồi đi đám nhà anh Thịnh tao mới biết Nam Vũ lớp tao là em rể anh Thịnh. (Anh Nguyễn Thế Thịnh K5, học Sinh vật cùng chúng tôi ở Kishinhốp).

- Thế lớp mày có mấy đứa Trỗi ?

- Ba. Nam Vũ, Tuấn Anh và Kiên. Mấy chục năm nay tao không gặp Kiên, nghe Tuấn Anh bảo là nó vất vả lắm. Hình như bây giờ tá túc đâu đó trên Lạng sơn.

Nghe đến đây tôi biết ngay đây là Kiên K6LS, nhân vật chính của bài viết « Cảm nhận » đầy xúc động.

Tôi hỏi bạn :

- Thế mày có biết cụ thể là Kiên vất vả như thế nào không ?

- Không. Tao không biết tí thông tin nào cả.

Tôi mở blog, tìm lại bài viết "Cảm nhận", in ra đưa cho bạn tôi đọc. Đọc xong, nó lặng đi một chút rồi nói :

- Thật không ngờ. Khi nghe nói nó vất vả lắm tao cũng chỉ hình dung là nó sống chật vật hoặc ốm đau bệnh tật thôi. Ngày xưa ở lớp tao, nó hiền và ít nói lắm.

Tìm lại trên blog loạt ảnh HB, VH và KV lên Lạng sơn thăm Kiên cho bạn tôi xem. Nó nhận ngay ra Kiên và rất mừng khi nhìn thấy cơ ngơi khang trang của Kiên.

- Bài viết rất hay. Mày có biết người viết bài này không ? Nó hỏi tôi khi cẩn thận xếp bài báo vào trong hành trang của nó.

- Có. Người viết là dân Chu Văn An nhà mày. Học cùng lớp với cái Hương « đen » khoa Hóa ấy.

Ở cuối bài báo tôi có ghi số điện thoại của Kiên mà tôi tìm thấy ở phần comment của bài viết này. Nếu một ngày nào đó Kiên có nhận được những cuộc gọi từ bạn bè lớp cũ thì cũng đừng ngạc nhiên nhé. Tôi tin là bạn tôi sẽ đưa bài viết cho bạn bè cũ đọc khi có dịp.

Cám ơn tác giả bài viết, cám ơn blog khi một lần nữa lại làm cầu nối tốt lành cho bè bạn gần xa.

EGK9

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2008

THƯ GỬI THẦY GIÁO CŨ

Nhân ngày 20/11 muốn gửi lên blog một bài thơ tôi viết đã lâu trong một dịp kỷ niệm ngày nhà giáo Việt nam do mạng VKS (mà tôi đã có dịp giới thiệu trong một bài viết trước đây) tổ chức. Tuy nhiên, đúng hôm 20/11 tôi lại có việc gấp phải hoàn thành sau chuyến về Việt nam đột xuất vì việc gia đình, nên hôm nay mới gửi bài được. Hy vọng là những bông hoa mà các thầy cô blogger Trỗi được nhận trong dịp này vẫn còn tươi và vài dòng tri ân của tôi đến các thầy cô giáo của mình vẫn nhận được sự đồng cảm của bạn bè cùng thế hệ.

THƯ GỬI THẦY GIÁO CŨ

Thưa thầy,

Chắc thầy chẳng còn nhớ tên em

Một học sinh bình thường của thời chống Mỹ

Dép cao su, bộ áo quần giản dị

Mũ rơm trên đầu, túi thuốc ngang hông

Lớp học trống trơn, nằm nép ở ven rừng

Dưới chân bàn dọc ngang hào trú ẩn

Tất cả đễu xanh và một vầng sáng nhỏ

Khăn quàng đỏ rất nhiều trên vai học sinh

Cái ngày ấy em nghĩ thật giản đơn

Đi sơ tán cũng chỉ vì đi học

Môn học không nhiều nhưng rất nhiều mơ ước

Với rất nhiều những dự cảm không tên

Mỗi một bến qua, hành trang lại nặng hơn

Ngoài kiến thức là bạn bè còn, mất

Những chuyến tàu ngược chiều về hai đầu đất nước

Người cầm súng vào nam, người du học phương xa



Chỉ vẫn thầy ở lại với bến xưa

Qua 20, 30 năm những ai về thăm lại

Nếu chúng em khác nhiều, xin thầy thứ lỗi

Cuộc sống có nhiều điều không giống ước mơ

Còn riêng em, em cũng đi học xa

Được ngồi trong giảng đường đầy ánh sáng

Nhưng ngọn đèn dầu ngày xưa, không được quyền quá sáng

Vẫn mãi là ngọn đèn không thể tắt trong em

Em cũng dạy học trò ở những lớp cao hơn

Với những điều có lẽ thầy chưa từng đọc

Nhưng thầy hãy tin, có một điều không bao giờ mất được

Cách thầy dạy chúng em biết mơ ước thành Người

20/11/1997

EGK9