Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

TIẾNG XAY LÚA TRONG ĐÊM

Đơn vị tôi được lệnh đi B gấp, không kịp bắn bài 2. Chiều tối xe đến chở chúng tôi một lèo về phía Nam, gần sáng đổ xuống một làng ở huyện Yên Mô tỉnh Ninh Binh. Cả lũ tân binh được chia về các đơn vị trực thuộc của sư đoàn, tôi và sáu anh em nữa được phân về đại đội 12,7ly nằm cách sư đoàn bộ không xa.
Đến đây mới biết mình được bổ xung cho đơn vị này để làm anh nuôi. Phải thôi, lính mới mà, đơn vị toàn lính cũ đã từng đánh trận, họ đang là học viên trường phòng không thì được lệnh ngưng học, nhận súng đi B. Đơn vị đang ăn dưỡng trước ngày lên đường, vẫn ăn theo bếp đại đội. Những ngày này chúng tôi có nhiệm vụ xuống giúp chị nuôi, những chiến sĩ nữ nuôi quân của trường PK đi theo học viên, đơn vị đi B thì họ quay lại trường và chúng tôi thay thế họ. Hàng ngày nhởn nhơ, mang tiếng là xuống giúp chị em nhưng toàn tán dóc, chọc ghẹo nhau là chính. Rồi lang thang trong làng chơi với đám trẻ con, chán thì về nhà ngủ, đánh cờ với mấy cụ, mới có một tuần đứa nào đứa nấy béo trắng ra.
Ba đứa lính mới chúng tôi cùng anh quản lý đại đội ở trong một nhà dân khá rộng nhưng neo người. Có hai ông bà già và cô con dâu tên Xoan, hình như cũng có thêm chị, anh gì nữa nhưng thoát ly cả, những ngày đóng quân ở đây chưa thấy ai về bao giờ. Hai cụ già rồi, ngày ngày loanh quanh ra vườn, vào sân vận động chân tay tý cho khỏe, chứ không phải làm gì. Mọi việc trong nhà, từ đồng áng, lợn, gà tất tật đã có Xoan. Ngoài đồng về đến nhà, thả cái cào cỏ cải tiến bên bờ giếng, múc mấy gầu nước rửa qua mặt mũi chân tay Xoan lại lao vào bếp, lo cơm nước cho hai cụ. Lại khói rạ bốc lên từ căn nhà bếp đặt ngang sân nhà. Xếp mâm cơm, Xoan bê vào tận buồng cho hai cụ. Từ ngày chúng tôi đến, cả nhà nhường toàn bộ ba gian giữa nhà cho anh em chúng tôi, người nhà ở hai buồng chái hai bên, hai cụ một bên, Xoan ở bên đối diện. Ăn uống cũng trong buồng, các cụ ăn xong, Xoan dọn xuống bếp rồi mới ăn một mình ở đó.Tôi để ý, có hôm chả kịp ăn gì, làm xong việc nhà lại tất tả ra đồng.
Xoan còn trẻ lắm, chạc tuổi chúng tôi mười chín hai mươi, thế mà đã làm dâu hơn hai năm. Chồng Xoan là bộ đội, Xoan lấy chồng cũng là do gia đình sắp đặt, ở với nhau được vài hôm anh lại đi vào chiến trường, hai năm nay không một lá thư, chẳng tin tức gì. Hai cụ chắc cũng vì thế mà sức khỏe ngày càng yếu. Mỗi lần ngồi với chúng tôi cả hai cụ chỉ nhắc tới anh, rồi thở dài.
Cũng có hôm rảnh rỗi, Xoan ngồi nơi hiên nhà tóc để xõa ra nằm trên đất. Cầm cái lược gỗ trên tay, mắt dõi theo đôi chim sâu nhỏ dắt nhau nhảy từ cành cây này sang cành cây khác. Xoan mơ màng ngơ ngác như đứa trẻ…Hoa xoan mới nhú, lại sắp một mùa hoa xoan nữa… Mấy lính trẻ Hà Nội chúng tôi ra khỏi nhà mồm mép như tép nhảy, trọc ghẹo chẳng tha cô gái nào trong xóm nhưng về đến nhà thì tuyệt nhiên khác. Những lúc thấy Xoan ngồi một mình chúng tôi chỉ im lặng nhìn từ xa.
Cả lũ chúng tôi đều thừa nhận Xoan rất đẹp, cái đẹp mặn mà khỏe khoắn của người lao động, nhưng lạ là đồng áng thế mà nước da cứ trắng hồng. Mỗi lần có việc ở giếng, gặp Xoan ngoài đồng về, tôi thường giúp Xoan kéo nước, dội cho Xoan rửa mặt. Tóc búi gọn, làn da nơi cổ trắng ngần, tóc mai bết nước dính vào má, vào gáy. Áo cánh nâu không cổ bó chặt lấy thân hình thon thả, chắc gọn, mùi hương đàn bà tỏa nồng làm tôi ngây ngất. Tôi cố kéo dài, làm thật chậm dội nhè nhẹ dòng nước mát lạnh lên đôi bàn tay căng hồng của Xoan. Tôi nghịch ngợm hất nhẹ mấy giọt nước lên lưng áo, Xoan cũng mặc, mắt vẫn cười…
Mấy ngày trước lúc lên đường, chúng tôi thổ lộ với nhau những gì về Xoan, nói chung ông nào cũng mê Xoan, tán ra tán vào thì có đứa bảo :” Kém thế, giỏi thì đêm vào phòng nàng mới đáng, ngồi mà tán suông làm đếch gì.” Cáu tiết tôi bảo “thách không ?”. Cả lũ đều thách và nếu tôi làm được cả lũ sẽ chịu tiền một bữa vịt luộc thoải mái cho cả bọn. Nhận lời nhưng tôi thực sự thấy sao sao ấy, tính định tháo lui nhưng lại sĩ. Tôi nói với anh quản lý cứ nghĩ anh can, ai ngờ anh còn bảo :” mày làm được tao mất thêm chai rượu” Hết đường phải liều thôi.
Trưa ấy, Xoan đang băm rau lợn, tôi lân la giúp Xoan soạn sẵn cho gọn những bó rau rồi tiếp cho Xoan băm. Mỗi lần đưa rau cho Xoan tay chúng tôi lại chạm vào nhau. Rồi tôi giữ chặt tay Xoan, Xoan để yên, tôi nói nhanh trong hơi thở :"tối anh vào đấy!”. Xoan im lặng, con dao trên tay loáng loáng, dồn dập, nghiêng ngả…
Cẩn thận hơn tôi còn xin anh quản lý một ít mỡ (để bảo quản súng) đợi lúc không có ai ở nhà, tôi bôi vào cái lỗ bản lề gỗ của cánh cửa để giảm tiếng kêu cót két mỗi lần đóng mở.
Đêm khuya yên ắng, hai ông đồng hương ngủ say tít trong tiếng ngáy đều đều. Từ phòng Xoan hắt ra tia sáng mờ mờ, tôi lay khẽ anh quản lý rồi lẻn khỏi giường. Thực tình lúc ấy tôi quên chuyện thách đố mấy con vịt mà chỉ lo có chuyện gì thì tai tiếng lắm, không dám nhìn hai cụ nữa và kỷ luật như chơi.
Sau tiếng ke..ẹt nhè nhẹ, tôi lẻn vào phòng, tim đập thình thình khó tả. Xoan xoay nghiêng người nhìn tôi im lặng, ánh đèn mờ không dấu nổi ánh mắt long lanh rực sáng chĩa thẳng vào tôi. Tôi mạnh dạn lại giường ngồi xuống nắm lấy bàn tay Xoan, Xoan lặng im, mắt nhắm lại, một lát trấn tĩnh lại tôi nói nhỏ :"ngủ đi! anh ra đây!” Chưa dứt lời, Xoan đã chồm dậy ôm chầm lấy tôi, đôi cánh tay chắc lẳn, mịn màng xiết chặt khiến tôi nghẹn thở. Môi hai đứa dính chặt nhau cho đến khi buộc phải tách ra để thở…Tôi lại thì thào :"anh phải ra thôi.” Vòng tay như xiết chặt hơn, toàn thân Xoan rung lên từng đợt, từng đợt như sóng, mặt úp vào bờ vai tôi, nấc nhẹ. Gỡ cánh tay mềm mại, tôi đứng dậy lùi dần ra cửa, bóng Xoan ngồi bất động…
Tôi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh quản lý, anh hỏi nhưng tôi không trả lời. Anh bảo :” thôi ngủ đi.”.Cả vạt áo trái ướt lạnh, khiến tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi ra hiên ngồi lặng trong đêm, đầu óc lung bung…
Thoáng có tiếng ke.ẹt nhẹ, tôi chẳng dám nhìn về hướng đó, vầng sáng tỏa tròn của ngọn đèn dầu chuyển xuống nhà ngang nơi bếp. Rồi tiếng ù ào, ù ào, bóng Xoan đổ nghiêng hắt ra sân, lay động theo nhịp của cối xay lúa. Người tôi run lên, nước mắt nhòa mặt…
Ù ào, ù ào... tiếng xay lúa trong đêm của vợ người lính như tiếng sóng biển gào thét dội về muốn xô đổ tất thảy…
Hôm sau, chúng tôi lên đường vào mặt trận, cả đạị đội tập trung ở sân kho hợp tác, cả xóm già trẻ kéo nhau ra tiễn bộ đội. Tôi nhìn khắp, tìm Xoan mãi cho đến lúc đoàn quân đi, không thấy Xoan.

TB:Câu chuyện này là có thật, đó là những ngày tháng 8 năm 1972, đêm ấy tôi cũng đâu có ngủ, nằm trên giường cũng buồn và tự trách mình khích bác đùa dại. Tất cả chúng tôi đều mê và thương Xoan vì cô ấy là vợ lính, thế mới khổ. Hôm sau chẳng vịt viếc ,tiết cành gì nữa, cả lũ lặng lẽ sắp xếp quân tư trang để tối hành quân.
Nhân vật (tôi) chính là Hiển bạn tôi, đẹp trai lắm, trước ngày đi lính anh ta học xiếc, ở bộ môn đu bay. Trong một lần tập bị rớt xuống lưới,lưới hất anh ta ra sàn bị gãy xương tay, gia đình cấm, thôi xiếc về đi bộ đội. Ngày đi B vẫn binh nhì vì tội đẹp trai quá, xin kể với anh em vào dịp khác.

24 nhận xét:

  1. KV có "cắt dán" nhầm không đấy? Đang kể chuyện cô Xoan, lại thấy nói "nhân vật chính là Hiển, đẹp trai lắm"?
    Nghe bạn tả cô Xoan, lại nhớ đến những nhân vật nữ trong phim ngày xưa, đẹp kinh khủng. Bây giờ không thấy những cô thôn nữ mặc áo bà ba nâu, may vừa vặn, bó sát thân hình tròn lẳn nữa.

    Trả lờiXóa
  2. Đ/nghị KV chịu khó căn lề, bài trước hình như TQ thấy quên nên căn dùm? (Đoán mò khg biết trúng khg) chuyện hay phải hình thức tý.

    Trả lờiXóa
  3. Chịu roài! căn mãi không được, nhờ TQ căn gùm thôi

    Trả lờiXóa
  4. Hiển hay Khắc Việt cũng rứa. Tuyệt quá! Và, thương quá nhưng người vợ lính!

    Trả lờiXóa
  5. Đọc chuyện của KV, tôi lại nhớ 1 trường hợp tương tự của thằng bạn cùng phố hồi chúng tôi tập kết đi B ở Thường tín. Nhưng ông bạn tôi thì không được "đẹp tính, đẹp nết" như Hiến và cô thôn nữ thì chưa chồng. Hôm trước gặp ở HN, tôi đùa hỏi nó có về Th.tín tìm con không? Nó bảo cũng về tìm nhưng không gặp,lâu quá đã quên tên cô gái. Đúng là những hoàn cảnh éo le thời chiến tranh.

    Trả lờiXóa
  6. Chuyện kể từ đầu đến cuối cô Xoan không nói một câu nào, chỉ có cử chỉ và ánh mắt càng cuốn hút nhân vật nam chính và kể cả người đang đọc.

    Trả lờiXóa
  7. @K.V:Chuyện bây giờ mới kể hả,có cắt xén k đó?Hiển "xiếc" và Nhật "xiếc" (tiết mục trồng người) tớ đều chơi thân.Để kiểm tra lại mới đc...?Hì!

    Trả lờiXóa
  8. Nhân vật chính trong chuyện là ai không quan trọng.Điều chính yếu là rất thật và rất con người.
    Có khi nhân vật lại đích thị là "Hắn"nhưng phải nói tránh đi không thì chết với "Bà". HH

    Trả lờiXóa
  9. @KV: Sai một ly đi một dặm. Câu cuối là "Ngày đi B vẫn binh nhì vì tôi đẹp trai qua" hay là "vì tội đẹp trai quá"

    Trả lờiXóa
  10. @KV: Nịnh chút nhé! Trước khi đọc "com men" này lấy tay "giữ mũi" lại. Có "vốn" có khác. Dạo này càng viết viết càng lên tay quá...cơ!
    - KV tả cô thôn nữ Xoan và HB tả các cô thôn nữ trong phim đẹp "kinh khủng", vừa đọc vừa cứ phải dùng khăn tay "lau mép".

    Trả lờiXóa
  11. Thằng cha này thế mà lắm tài kể chuyện ... tình củm của con nhà lính ra phết . Ở với hắn nhiều năm mà không thấy chi , bỗng dưng ... thấy hắn ướt át .
    Cứ thỉnh thoảng hắn lại cho ae một tý cho nó ... thèm . Chắc lại chơi theo cách của nàng Seherazard trong 1001 đêm phải không ?
    To Đạt bột , Vũ Anh , Đắc Hòa và các bạn K6 , K7 , K8 : Kiên LS vào SG được mấy hôm nhưng chưa phone cho các bạn vì " tình hình rất chi là tình hình ... " mong các bạn thông cảm , còn bây giờ thì cũng hết " tình hình " rồi . Các bạn có thể phone cho tôi theo số 01687102601 hy vọng gặp được các bạn .
    To EGK9 : Tôi vừa vào SG , nhắn tin cho Diệu Linh được biết Đ/C ấy đang nằm trong bệnh viện Trưng Vương liền tới thăm và gặp luôn cả phu quân . Vài hôm nữa Đ/c ấy ra viện có mời tôi tới nhà dùng cơm . Thank a lot , EGK9 .

    Trả lờiXóa
  12. Tôi thích thay cái lược gỗ trong tay Xoan bằng lược đuya ra máy bay cho đúng mô đen hồi ấy, tác giả ơi.
    Những câu chuyện của những người lính trong chiến tranh rất lãng mạn và đều rất đáng trân trọng. Cám ơn tác giả KV.

    Trả lờiXóa
  13. @ĐN:lược đuya chỉ mấy cô thanh niên xung phong mới có thôi hoặc chồng Xoan phải là lính cao xạ.
    Chào dượng mười nghe.
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  14. tôi không tin vậy đâu KV ơi! Hồi đơn vị tôi trên đường vô B , ở Vinh cũng đóng quân (4 thằng ) ở nhà một o du kích( chưa chồng)... câu chuyện y chang , cũng đố nhau ... và rồi cả 4 cs đều vừa là người thắng, vừa là người thua cuộc.Chiến tranh mà! vô trong đó đâu có biết ngày vè...chưa biết mùi đời thì tiếc lắm mà!

    Trả lờiXóa
  15. @Nặc danh:Tôi có bắt nặng danh tin đâu,chuyện của nặc danh thế nào cứ kể, đấy cũng là một chuyện.Tôi biết nhiều chuyện đã xẩy ra và vì nó nhiều nên không kể thôi.
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  16. KV sau này nếu không "vướng" mấy o du kích Quảng điền, thế nào chả có lược duya-ra để có "lý do" về thăm Xoan.Hì..hì..12ly7 cũng bắn được máy bay mà!
    dachoak7

    Trả lờiXóa
  17. Gởi "nặc danh": Theo tôi ,KV viết có thể khg đúng sự thật nhưng bài viết đã để lại trong lòng người đọc một chút gì đó bâng khâng, nuối tiếc .Còn cứ "thẳng thừng" như bạn thì xong là hết , cùng lắm là để lại trong lòng o du kích...1 cái bầu .

    HH

    Trả lờiXóa
  18. @nặc danh: có một commen như rứa:
    Tình thế "nguy hiểm" nhỉ bác Phong Quảng!
    Câu chuyện buồn quá!
    Nó đã xảy ra hoặc không xảy ra chuyện ấy thì đều làm người ta phải nghĩ về nó!
    Nhớ suốt đời!
    Các bác đừng chửi em! Nếu nhỡ em không vượt qua đươc...
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  19. @KV: "có một comment như ri" chứ không phải "như rứa".
    Sau đó thì "@nặc danh: rứa là mi có bầy rồi đó".
    Mời EGk9 làm trọng tài tiếng Trị Thiên.

    Trả lờiXóa
  20. @HTTQ: em viết thiếu chữ "đó","như rứa đó" dân Đàm phá tụi em nói rứa.
    Bây chừ em lộn ráo cả : Thanh Nghệ Tĩnh, Bình Trị Thiên như nhau hết.
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  21. @KV: "Bây chừ em lộn ráo cả : Thanh Nghệ Tĩnh, Bình Trị Thiên như nhau hết."
    "Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng
    Cũng mên mông bác ngác
    Đứng bên tê đồng, ngó bên ni đồng
    Cũng bát ngát mên mông "
    Lẫn cả Bắc - Trung - Nam nhé!

    Trả lờiXóa
  22. Ngoại trừ một vài lỗi chính tả , ví dụ như " bổ xung ", đúng chính tả phải là " bổ sung ", hay " trọc ghẹo ", đúng ra phải là " chọc ghẹo " cần phải thừa nhận rằng câu chuyện mà KV viết, tôi tin là có thật, trong muôn vàn câu chuyện có thật khác của người lính trong cuộc chiến chống Mỹ cứu nước.Tôi ấn tượng nhất trong câu chuyện này là sự thách đố của những người lính trước giờ ra trận có vẽ như " đỗt cháy cả dãy Trường sơn " , nhưng cũng phải nhường chỗ cho tình cảm đồng đội khi không dám đụng đến " hậu phuơng " của " tiền tuyến ", nơi mà KV cùng đồng đội sắp giáp mặt.
    Bọ Quảng Bình

    Trả lờiXóa
  23. Báo cáo TQ em là "Huệ" mất gốc, nỏ biết chi mô. KV "ba cùng" với mất o Trị Thiên riết chắc hiểu người hiểu tiếng quê ta hơn em. Nỏ dám ti toe, sợ bị KV cốc cho u đầu!

    Trả lờiXóa
  24. Xoan im lặng, con dao trên tay loáng loáng, dồn dập, nghiêng ngả…
    <--- Hình ảnh này đẹp quá chú ơi.

    Trả lờiXóa