Ba bị chín quai mười hai con mắt đi bắt trẻ con...Chuyện kể về các bác nhà ta, kể từ ngày phố được mở ra,các bác cũng dần dà lên phố, mới đầu một hai về sau dăm bẩy.
Mỗi phố nhà ta có nhiều cửa sổ, mỗi cửa sổ có một bác cầm chương, cả phố do một bác cầm chịch. Thế là từ đó các bác thi nhau đẻ con. Bác mắn đẻ thì đẻ sòn sòn, bác không mắn lắm lâu lâu cho ra một đứa, có bác rặn mãi cũng chả được đứa nào đành chỉ đưa tin đây đó hóng hớt cho vui.
Nhưng có một đặc điểm chung là đứa con nào được đẻ ra các bác đều chưng lên cửa sổ . Thôi thì đủ các loại em bé, cao lùn gầy béo, tròn méo nông sâu , em nào cũng xinh hoặc gần xinh cả. Các cư dân của khu phố dù có rồi hoặc chưa có cửa sổ đều có quyền ngó nghiêng ngắm nghía con các bác, rồi thì thầm thì to nhỏ, bình luận đủ điều, khen nhiều chê ít.
Họ khoái trá vì thấy ít nhiều cũng có hình bóng của mình trong những đứa trẻ đó, cho nên họ khen là chính chê là phụ. Cùng lắm họ chỉ chê con bác này xinh ghê nhưng sao ít đẻ, đứa này vui vẻ nhưng mà lê thê, đứa này hay mê nhưng sao ngắn thế chẳng hạn, chứ chả có chuyện đè ra mổ xẻ, phân tích văn chương bao giờ. Nói chung là đẻ đái ào ào, khen nựng rào rào, ồn ào vui vẻ.
Thế rồi một hôm, có bọn "mẹ mìn", đến dọa sẽ xin, bắt làm con tin, một vài dăm đứa, đem đi triển lãm. Nghe đâu để làm kỷ niệm vài chục năm gì đó cái thời thơ ấu của các bác. Cái hội "mẹ mìn" này cũng là bạn bè, là thầy cũ của các bác cả. Hội này được cái tự nguyện hồi hộp, không ăn lương mà chuyên ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, nên họ họ luôn vô tư cười khà khà "con anh con tôi con chúng ta", đứa nào sinh ra, chúng ông bắt tuốt.
Nói thì nói vậy chứ con các bác nhiều như quân nguyên - mà có phải bắt đem đi bán đâu mà cố - bắt tuốt lấy gì mà đựng, nên cũng còn phải lọ mọ chọn lựa ngắm nghía chán mới cho vào bị.
Các bác có con nghe vậy cũng kinh ,nhưng các bác vẫn liều mình để con trên cửa sổ. Chỗ này có nhiều tâm lý lung tung khó đoán. Có bác bảo bắt thì cho bắt nhưng phải đúng luật,bác bảo có bắt thì cứ để nguyên con ông, đừng tắm rửa kỳ cọ thay quần áo gì, không khéo ra triển lãm lại thành đứa khác. Bác thì chơi chắc, chỉ sợ mất con , cho sơ tán ráo.
Nói chung tâm lý hồi hộp, chẳng biết ra sao, nó bắt đứa nào , có" làm gì" không.
Có bác nhiều con chỉ lo nó bắt tất
Có bác con một nhưng cũng chặc lưỡi mong cho con mình bị bắt , gọi là có tí đóng góp cho triển lãm
Có bác con không xinh lắm vừa thích bị bắt vừa sợ bị bắt
Nhiều bác vô sinh thì tiếc hùi hụi , giá mình có con,cũng cho nó bắt
Bác có con dài chỉ sợ nó thấy dài cắt con mình thành ngắn
Bác có con ngắn chỉ sợ nó thấy ngắn nối con mình thành dài
Nói chung không khí hỗn loạn , mừng lo sợ sướng đủ cả. Mọi người bàn tán xôn xao, người mong nó bắt đúng luật, kẻ mong - kể cả không đúng luật - cứ đứa nào xinh là bắt tuốt đem đi triển lãm xem cho sướng.
Thế rồi cái ngày không mong chờ và mong chờ cũng đến.
Cái hội "mẹ mìn " vô tư này được cái chăm chỉ kỳ công đem tuốt tuột mấy trăm đứa bắt được đi tắm táp kỳ cọ ,mông má xén tỉa , mặc quần áo đẹp , trang hoàng lộng lẫy , đội ngũ thẳng hàng , đứa trước đứa sau , đem ra triển lãm - tất nhiên là để chuẩn bị tung ra trong ngày hội nhớn .
Thế là ở các phố cửa sổ từ trạng thái nghe ngóng chờ đợi dần chộn rộn xôn xao rồi chuyển sang nháo nhào xao xác .
Bác tìm mãi chẳng thấy con đâu cứ tưởng lạc mất , hóa ra bị kỳ cọ mờ cả lông mày nên chẳng xinh như cũ
Bác tìm thấy đúng con mình thì trên ngực lại mang tên thằng nào lạ hoắc
Có bác vô sinh lại thấy mình có con thì bực , bảo ông nào có đẻ
Bác chẳng làm gì mà lại có con cứ cười thầm sướng rêm, dù con thằng khác miễn mang tên mình
Có bác đẻ được mấy đứa định dành khi khốn khó còn cho đi ở mà lại bị bắt sạch ,chỉ biết kêu trời triển lãm xong có còn đắt giá
Bác có kinh nghiệm bị bắt con lần này lại bị bắt mấy đứa cũng chỉ biết kêu trời không đúng luật
Nhiều bác cùng xúm lại săm soi tìm tòi bẻ chẻ , xem con mình có sứt mẻ gì không , ấy rồi lại vẫn thấy con mình hình hài lồ lộ , chỉ là bị xén tỉa râu tóc tý ti , không như ý mình vẫn nghĩ .
Bác không sơ tán con kịp như bác đã sơ tán thì khen bác đã sơ tán là khôn , bà con cư dân thì nhiều người bảo dại, sơ tán hết lấy gì mà xem , cũng vì vậy nên khối đứa xinh cực vẫn trốn tiệt chẳng chịu đi triển lãm .
Cái vụ bắt bớ này do đó cũng gây sóng gió trong các khu phố cửa sổ , có bác hô toáng lên chuyện lớn chuyện lớn , có bác lại buông câu chuyện nhỏ như con thỏ đang ăn cỏ . Bác bảo đúng , bác bảo sai , anh anh tôi tôi bác tình bác lý , hòn đá ném đi hòn chì ném lại , tranh cãi liên miên vẫn còn chưa dứt...
Thế rồi ngày hội nhớn cũng đến. Các bác thắc mắc lẫn không thắc mắc đều tham dự cả , dễ cũng lại bắt tay vỗ vai , thì thầm vào tai , chuyện trò rôm rả , miệng cười ha hả , rượu tràn cung mây. Có gì thì cũng tạm quên cả vì đã là bạn thì mãi nên là bạn .
Hội "mẹ mìn", sau một thời gian dài vất vả , chạy đôn chạy đáo , tính toán lo toan , thức đêm thức hôm , cặm cặm cụi cụi , cũng đã hoàn thành cái triển lãm tuy có chút thiếu sót nhưng vẫn hơi bị hoành tráng cho anh em bà con tha hồ thưởng lãm . Chắc cũng chả có bác nào vì giận dỗi mà nỡ không đón nhận cuộc triển lãm vì trong đó ngoài con mình còn có con của bao nhiêu anh em bạn bè đồng đội và quan trọng là đứa nào cũng xinh xinh tràn đầy tình cảm .
Ấy vậy là xong ,
triển lãm thành công ,
hội hè vui vẻ ,
những chuyện lẻ tẻ
coi như cho qua ,
rượu vào lời ra
tha hồ tán phét
ôn chuyện ngày xưa...
rằng giận thì giận mà thương thì thương...
Võ Hùng k8 Bài này chẳng định đụng aiChỉ mong vui được một vài trống canh