Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Cau Vua, Bách Tán và Cây Si

LOẠT CHUYỆN VƯỜN BÁCH THẢO

“Khi nghĩ về một đời người, tôi thường nghĩ về một loài cây…”
Hà Nội có vườn Bách Thảo nằm kề khu Phủ Chủ Tịch.


Câu chuyện thứ 8:
CHUYỆN CÂY CAU VUA, CÂY BÁCH TÁN, CÂY XANH VÀ CHIM SẺ
Ngày xửa ngày xưa, trong khu vườn trước ngôi biệt thự góc hai con phố nhỏ có một cây Cau Vua và một cây Bách Tán rất đẹp, vươn thẳng bên nhau - hai cây khá đặc trưng của những ngôi biệt thự cổ khu phố Pháp Hà Nội. Hồn cụ chim Sẻ đang lang thang trên trời bồi hồi nhớ lại cái ngày xưa ấy:
Cụ Sẻ - (có lẽ phải gọi là n lần cụ mới đúng vì bây giờ cụ đã có đến bao đời cháu chắt chút chít chụt chịt rồi) - khi ấy còn nhỏ dại. Một lần đang ríu rít trên cây Cau Vua với anh em, Sẻ đã trót dại mà hưởng cái thú “quận công” trên lưng lửng trời. Nào ngờ chỗ Sẻ bậy, một cây Xanh (họ nhà Si) nghí ngoáy trồi ra nơi tàu lá. Ngày ngày Sẻ tự hào ngắm nhìn cái chồi lớn lên. Rễ nó xoè ra, dài dần, dài dần.
Ảnh minh họa Đỗ Nghĩa
Thời gian qua đi. Cũng đến lúc hồn Sẻ lìa phần xác để phiêu diêu khắp chốn. Một hôm, Hồn trở lại trung tâm Thủ đô Hà Nội, thăm chốn xưa nơi có hai cái cây của một thời kiêu hãnh: Cau Vua và Bách Tán. Hỡi ôi! Hồn thảng thốt khi thấy thân Cau Vua đã bị chùm rễ cây Xanh xiết kín xung quanh, như con cá đang bị con bạch tuộc nuốt chửng. Mấy tàu lá còn lại giống những bàn tay cố vươn lên trời giãy giụa, cầu cứu. Hồn ân hận: chỉ vì một phút dại dột mà ta đã tiếp tay cho tên ăn bám đang giết chết Cau Vua. Buồn bã, hồn vút lên trời cao, không định ngày trở lại.
Nhưng rồi nhớ cố hương, Hồn lại về chốn cũ. Cau Vua không còn nữa, nó bị rễ cây Xanh - bây giờ đã là một gã khổng lồ - nuốt chửng. Còn Bách Tán thì bị một cánh tay bự của gã vươn dài ra, gạt ngang người nên dáng đã xiêu vẹo. Một ngày nọ, không trụ nổi nữa, Bách Tán ngã vật ra, đè bẹp hai cái xe máy đỗ ngoài đường. May không ai chết, Hồn thầm nghĩ. Rồi Hồn nhìn Bách Tán đang nằm vắt ngang đường, trầm ngâm: "Ừ thì trăm tuổi đấy, nhưng với những tán lá bé xíu thì che trở được cho ai. Trông cái cây ta ươm kìa, mới có mấy chục tuổi mà xum xuê ra phết. Bao nhiêu kẻ tây ta phải núp dưới bóng nó để tránh mưa tránh nắng mỗi ngày đấy. Lại còn cả bầy cháu chắt chút chít của ta nữa kìa. Chúng đang thi nhau làm tiếp việc “quận công” của ta để gieo mầm cho những cái cây đầy rễ lên phá các nóc nhà hàng xóm. Cau Vua và Bách Tán thế là hết thời."

7 nhận xét:

  1. He, Thái kể chuyện sinh vật cảnh hay chuyện ngụ ngôn, hay là hai trong một?

    Trả lờiXóa
  2. Tự nhiên nghĩ đến cái thành nhà Hồ bên trong cái lò gạch ở Tuyên Quang.

    Trả lờiXóa
  3. Thành nhà Mạc chứ ĐN
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  4. to anh Thành: chuyện có thật về mấy cái cây ở nhà số 6 Bà Huyện Thanh Quan đấy anh Thành ơi. (biển treo là số 4 nhưng là số 4 đẹp, bên trái, chứ không phải cái mờ mờ xấu xí, mà "xịn", bên phải đâu!)

    Trả lờiXóa
  5. Ngoài vườn hoa "ông Lê Nin" cũng có một cái cây dừa "mọc trên cây đa như vậy.

    Trả lờiXóa
  6. -Ờ lộn, nhà Mạc, cám ơn KV.
    -Tổng Út và Bạn Thái,
    Tôi có tấm hình cây đè cây chụp được ở B.M.Thuột, minh họa bài viết này của Thái hạp đấy. Nhờ các bạn dán vào, nếu không chê.

    Trả lờiXóa