Như đã nói : chỉ có khi buồn thì mới làm thơ, còn khi vui thì đi nhậu "mất đất". Bởi vậy chỉ có thơ buồn chớ ko có thơ vui. Tìm được mấy "con cóc" xưa gởi bạn xem chơi.
Nô-en đã đến rồi đấy nhỉ
Chúa Giê-su sinh đẻ thế nào
Mà lòng ta bỗng thấy nao nao
Nhìn trời đất quê hương xứ lạ.
Tây có Chúa - Trời ta cũng Chúa
Sao lòng người mỗi chỗ một phương
Nơi đất lạ Chúa nào chẳng thấy
Chỉ thấy mình xao xác buồn thương!
Leipzig - Nô-en 1972
Ôi, Tết đến! – Có gì vui nhỉ?
Khi xuân về chẳng có đào, mai
Pháo không nổ bên mùi hương mới
Bánh chưng, hành chẳng có một khi.
Tết đã đến! – Lòng thêm buồn tủi
Lệ vơi đầy dưới cảnh trời xa
Nhìn kẻ lạ vui vầy sum họp
Để riêng mình thương nhớ với ta!
Ừ, Tết đến! – Càng thêm đau khổ
Một năm dài đằng đẵng trôi qua
Bao cay đắng, đau thương, buồn tủi
Trên đường đời năm tới đầy vơi!
Dresden – Tết 1974
Ta dửng dưng đón xuân về đất lạ
Lòng không hề gợn sóng trước đào, mai
Đang nở rộ đón chào mùa xuân tới
Nơi quê người chứ đâu phải quê ta!
Lòng giá lạnh giữa ngày xuân mới
Lửa xuân nào sưởi nổi tấm lòng băng
Của kẻ lạ một mình nơi đất khách
Ngước nhìn trời tưởng nhớ tới cố nhân.
Đời đã thế - Đừng kêu chi đau khổ!
Nhếch mép cười khi có kẻ thương ta
Răng nghiến chặt giữa hai hàng lệ nóng
Mắt trợn trừng nhìn xuân tới rồi qua!
Dresden – Xuân 1975
Tức cảnh khi xem 2 cây đào và mai rực rỡ chưng trong tủ kiếng nhân dịp tết Viêt Nam tại Dresden
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét