Trải qua 2 mùa đông ở Quế Lâm tôi đều bị mắc phải một thứ bệnh mà mãi 10 năm sau mới biết đó là bệnh gì.
Khi mới qua, lúc ở Y Trung, lúc trời bắt đầu lạnh, 2 bàn tay tôi bắt đầu ngứa, nhất là ở những kẽ tay. Khi đó, tôi hoàn toàn nghĩ là ghẻ nước – thứ bệnh đã theo mình từ Đại Từ qua đây. Tối nào tôi cũng xuống Quân y ra sức bôi thuốc Lưu huỳnh, rồi ban ngày thường xuyên rửa ráy bằng nước lạnh cho tụi ghẻ chết cóng! Nhưng những vết ngứa từ từ mọng nước, trương lên và nhiễm trùng. Chú Quân y la quá trời, rồi tới bữa chú phải băng cả 2 bàn tay lại và hàng ngày tới chú thay băng, bôi thuốc ghẻ. Kéo dài cả tháng trời mới hết. Không ai để ý đó cũng là thời gian kết thúc mùa lạnh.

Tới lúc đó tôi vẫn đinh ninh mình bị ghẻ nước (lần đầu) và sâu quảng (lần sau), một thứ sâu chẳng biết trông nó ra làm sao? Mãi tới 10 năm sau, trong một lần nghe mấy anh chị lớn nói chuyện hồi đi học ở Liên Xô bị bệnh bệnh cước thì tôi mới biết hóa ra đó là cái bệnh mình đã bị hồi ở Quế Lâm. Một thứ bệnh mà chỉ cần giữ ấm và khô là khỏi. May mà bác Quỳnh cương quyết, chứ nếu không thì bây giờ tôi chắc đã được nhận giấy chứng nhận thương phế binh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét