Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

LOÀI VẬT KHÔNG XẤU XA THẾ ĐÂU

Nhà thơ Việt Phương kể chuyện kỷ niệm với Chủ tịch Hồ Chí Minh.

"Nhìn vào cuộc sống thấy cả mặt sáng và mặt tối. Dù trong thâm tâm mình vẫn luôn hướng về ánh sáng nhưng ông không thể làm ngơ trước cái xấu. Ông làm bài thơ dài hai trang về đời sống xã hội. Làm việc xong với Bác, ông đề nghị:

- Hôm nay cháu có bài thơ mới viết, xin đọc Bác nghe.

Bác Hồ hưởng ứng: "Ừ, chú đọc đi".

Nhà thơ Việt Phương liền đọc khổ thơ mở đầu, trong đó có những ý so sánh sự ác độc của người đời với loài cầm thú, kiểu như "nhăn nhở như đười ươi", "rình mò như cú vọ", "nham hiểm như cáo già", "độc ác như báo hổ".

Nghe xong, Bác lắc đầu và bảo:

- Không phải thế đâu chú ạ! Loài vật không xấu xa thế đâu. Đó là định kiến sai lầm của con người gán cho loài vật. Loài vật không xấu xa thế đâu. Loài vật không có như chú viết: nhăn nhở, rình mò, nham hiểm, độc ác. Không phải thế đâu."

Nguồn: http://vnca.cand.com.vn/vi-VN/tulieuvanhoa/2011/1/55682.cand

Xin đăng lại đây bài thơ mà tôi nghĩ là nổi tiếng nhất của Việt Phương. Bài thơ viết năm 1969 và đã làm ông khốn đốn một thời.



CUỘC ĐỜI YÊU NHƯ VỢ CỦA TA ƠI

Năm xưa ta nói rất nhiều “cực kỳ” và “hết sức”

Tội nghiệp nhất là ta nói chân thành rất mực

Chưa biết rằng “trời” còn xanh hơn “trời xanh”

Ta thiếu sự trầm lắng đúc nên bởi nhiệt tình

Ta cứ nghĩ đồng chí rồi thì không ai xấu nữa

Trong hàng ngũ ta chỉ có chỗ của yêu thương

Đã chọn đường đi, chẳng ai dừng ở giữa

Mạc-tư-khoa còn hơn cả thiên đường

Ta nhất quyết đồng hồ Liên-xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ

Hình như đấy là niềm tin, ý chí và tự hào

Mường tượng rằng trăng Trung Quốc tròn hơn trăng nước Mỹ

Sự ngây thơ đẹp tuyệt vời và ngờ nghệch làm sao

Một phần tư thế kỷ qua đi và bây giờ ta đã biết

Thế nào là thương yêu thế nào là chém giết

Ta đã thấy những chỗ lõm chỗ lồi trên mặt trăng sao

Những vết bùn trên tận đỉnh chín tầng cao

Sức ta tăng bội phần khi ta say đến trở thành rất tỉnh

Ta đã có thể nói với quân thù những lời bình tĩnh:

“Tất cả những gì xấu xa của tao là thuộc về mày

Tất cả những gì tốt đẹp của mày là thuộc về tao”

Năm xưa ta vô tình tô đẹp cuộc đời để mà tin

Nay ta càng thêm tin mà không cần tô gì nữa

Quen thuộc rồi mọi bất ngờ kỳ lạ

Ta đã trả giá đau và ta đã học nhìn

Ta đã gặp những điều không hề chờ đợi gặp

Nào đâu phải chỉ là rắn phục giữa vườn hoa

Những kẻ tốt đến yếu mềm chỉ là đồ giẻ rách

Rắn còn nằm cuộn khúc giữa lòng ta

Ta suy nghĩ tám nghìn đêm đánh giặc

Nghiền tâm tư cùng những hạt ngô bung

Giữa đạn bom ta lọc ra hạnh phúc

Tim dần trong sáng mãi đến vô cùng

Ta đã sống những phút giờ sự thật

Tầm dân tộc ta và kích tấc loài người

Bừng vẻ đẹp chắc và bền của đất

Thung lũng đau xưa vàng rực những mùa vui

Ta hiểu được những ai đã sai và có thể còn sai

Và chất người trong ta cộng sản thêm chút nữa

Trút vỏ thần tượng đi càng lồng lộng con người

Phía trước, đằng sau, bên ngoài và chính giữa

Như Quảng Bình, Vĩnh Linh càng yêu thương trong khói lửa

Ta nhìn hết sự xấu xa và bỗng nở nụ cười

Mở đài địch như mở toang cánh cẳ

Nghe nó chửi ta mà tin ở ngày mai

Ta đau lắm những nỗi đau sinh nở

Cuộc đời thân như hơi thở ta ơi

Ta vui lắm những niềm vui cởi mở

Cuộc đời yêu như vợ của ta ơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét