Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Bảy, 22 tháng 5, 2010

Cao bồi Hà Nội.

(Phóng tác theo trí nhớ của mấy chục năm trước khi còn sống ở HN và nhân đọc bài  Ăn Phở và “được uống đá chanh” của Khắc Việt.
Nếu Bạn tin và nghe theo lời của một vài du khách vội vàng (chỉ đi lướt qua) có nặng lòng mến yêu thủ đô, thì ở Hà Nội ấn tượng hình như đáng kể nhất, đơn giản vẫn là “mái ngói thơm nâu” hay “cây bàng lá đỏ” hoặc “những dãy nhà cổ nằm trên phố cổ”…..
Tất nhiên các “tua rít gia” còn kể lể nhiều thứ nữa. Này nhé: sương loang hồ Tây, nó là: thu vàng ngõ nhỏ…... Rồi thì công phu ẩm thực, rồi thì những kỹ tính thú chơi…v..v… Hà Nội đương nhiên đã và sẽ đầy đủ những thứ đó. Cái vượt thoát khỏi sự hay dở làm người ta tâm phục, khẩu phục nửa kính, nửa nhường lại hoàn toàn không nằm ở chuyện múa may son phấn này.
Người có cốt cách Hà Nội mang một phong độ rất rất riêng, nó là bản năng phố phường có được từ “chất.” (Những năm còn bao cấp sắp sửa manh nha sang đổi mới, dân chợ Giời rất hay dùng chữ “chất” khi phải mặc định một giá trị gì. Ví như cái quần bò này “chất” nhỉ, Lìvai Mỹ hay Kinngiô Thái. Hoặc siêu hình Xếchxi hơn, con bé ấy cực “chất”……). Vì thế chỉ cần nghe một vài ngữ điệu giao tiếp người ở Hà Nội sành sỏi biết ngay người đối thoại thuộc loại nào. “Chất chơi” hay “chất quê.” Thậm chí còn định vị đúng anh/ chị ta đang sống ở phố cổ hay ở rìa Năm cửa ô (ấy là theo ngày trước, còn bây giờ Hà Tây đã được gọi là HN rồi). Những cao thủ lọc lõi phán xét chính xác được về “chất” thường là những đàn ông có tuổi ngoài năm mươi trở lên mà giới “giang hồ” trân trọng gọi cũng như bọn họ tự nhận là: Cao bồi già Hà Nội.
Đó là những vị ngoại hình trung niên, rất khó đoán tuổi đã ngoài sáu mươi hay ngoài bảy mươi. Quần áo phẳng phiu hàng hiệu, hoặc là kiểu “đờ mi xe dông” (quần kaki áo vest), hoặc một bộ đồ sáng mầu sang trọng đĩ tính.
Bọn họ thích đi bộ, có lẽ cũng vì già, nhiều tay phô phang thì tay cầm batoong, mồm ngậm tẩu, đầu đôi “phớt” dạ và dưới thắt lưng da nâu có thấp thoáng một sợi dây xích sáng trắng nối từ cái đồng hồ quả quýt nắp bạc và cái bao da đen trong đựng chiếc điện thoại di động. Bọn họ ăn sáng ở linh tinh các quán, các hàng rong, (y chăng như K. Việt đi ăn sáng hôm rồi gặp cô bé chân dài kêu “chánh đa” ), nơi những ông chủ bà chủ nổi tiếng nấu ngon cùng tài nhớ mặt thực khách, rồi khệnh khạng đi tới một hàng café quen. Có điều, tất cả những hàng này, bắt buộc phải trong bán kính một ki-lô-mét quanh hồ Hoàn Kiềm. Lờ mờ trong khói thuốc thơm câu chuyện của bọn họ khá tục, không phải vì bọn họ hay đệm mà do cái chất “sạn” trải nghiệm của cuộc đời.
Do hầu hết xuất thân ở những gia đình khá giả nên tất thẩy bọn họ đều ham chơi. Cái hỗn danh “mải chơi” không hẳn chỉ dành cho một người, và xung quanh “hỗn danh” này có không biết bao nhiêu truyền kỳ phảng phất hoang đường. Tuy mải chơi nhưng không hiểu sao các ông cao bồi này toàn đẻ ra con cái (cả trong và ngoài giá thú) luôn luôn thành đạt. Ở Hà Nội hôm nay, đám con cái ấy đều phát tài thành cự phú. Bọn chúng đồng thanh bảo đấy là nhờ hấp thụ được cái sắc sảo lăn lộn tinh quái của người cha. Thảng trong đám đó có đứa phát phúc học hành, đàng hoàng làm giáo sư làm tiến sĩ.
Do bản chất tài hoa, đám cao bồi hầu hết tinh tế ham thích âm nhạc, văn thơ và hội họa. Thơ bọn họ chua chát trắng trợn và đáo để lắm. Này nhá “Không vênh vang mặt giai không sợ. Không giáo giở lòng gái không thương.” Đây là hai câu vào loại nhẹ nhất trong bài thơ có nhan đề “Đời có ra chi mà đ… chửi” của một chân chính cao bồi ngoài bát thập. Và cũng chính từ họ, đám trẻ của Hà Nội nghìn năm văn hiến mới hiểu được câu thành ngữ khét tiếng “Gái Hàng Khoai, trai Hàng Lược.”
P.Sơn sưu tầm và phóng tác.
Một cao bồi HN áo cài lệch (không phải đội mũ lệch) đang"ngơ ngẩn đứng làm thơ..."

4 nhận xét:

  1. Ừ nhỉ!Ừ nhỉ,nhắc lại mới nhớ nếu buổi sáng mà vô phúc nghe "Cao bồi" gái Hàng khoai chửi thì có mà Dông cả ngày.Còn Cao bồi trai Hàng lược thì ở thế hệ tụi tôi cũng thấy thường thôi,nhát chết.

    Trả lờiXóa
  2. Trông như Lưu thẹo K4?

    Trả lờiXóa
  3. @ P.Sơn: Có phải đó là các tay chơi 'Đông dương', có phong cách kiểu 'Phớp' không?

    Trả lờiXóa
  4. Tualinh thân mến. Thì cũng na ná như vậy. Tại tôi nghe và thấy mọi người quảng bá nhiều cho 1000 năm Thăng Long nào là phố cổ, nhà cổ đường cổ..... mà chả thấy ai nhắc đến mội nét văn hóa (hay một khía cạnh VH) làm nên một phong cách sống đa dạng của HN.
    P.Sơn

    Trả lờiXóa