Nghĩ mà tội cho mấy anh “lính thủy đánh bộ”. Tôi có thằng bạn học nghề ô tô, sau làm thủy thủ viễn dương, đánh thuê cho bọn Nhật tới gần 2 chục năm đạt tới Máy 1, Máy 2 gì đó. Bỗng một hôm, nó gọi điện hỏi tôi có chỗ làm không? - Sao vậy? – Đi tàu riết, vợ nhằng quá trời. Lên bờ thôi. – Ok.
Vậy là nó nạp hồ sơ vào công ty tôi. Tới bữa phỏng vấn, thằng Giám đốc người Đức xem hồ sơ rồi nói: Ông nói được cả tiếng Anh và tiếng Đức? Vậy bây giờ ta trao đổi bằng tiếng gì? – Thằng bạn tôi tỉnh bơ: Ông hỏi bằng tiếng Anh, tôi trả lời bằng tiếng Đức. Vậy là 2 đứa trao đổi với nhau theo kiểu vậy: Anh – Đức. Rồi sau một hồi lại đổi lại: thằng Giám đốc hỏi bằng tiếng Đức, thằng bạn tôi nói tiếng Anh. Tuyết vời! – Thằng Giám đốc nhận xét và thằng bạn tôi nhận việc.
Công việc của nó không thật dễ dàng, nhưng cũng không phải là quá bận rộn. Chỉ bị cái tối ngày phải “ôm” cái máy tính tra khảo, xem xét, tính toán …. Thật là cực hình đối với thằng thủy thủ viễn dương. Nó thật sự đã quen với biển cả, sóng nước, thoáng đãng, mênh mông, ăn to nói lớn. vui vẻ với gió trời. Vậy mà nay phải ngồi trên cái ghế nhỏ xíu xoay xoay trước cái màn hình máy tính với một đống tài liệu. Quay qua quay lại trên cái ghế cũng chỉ là bàn và tủ. Nói chuyện cũng phải thì thầm. Lỡ có cười to một cái là cả văn phòng “chiếu tướng” như xem diễn kịch. Còn nó thì không thể ngồi yên nổi, lúc nào cũng hết quay lại lắc lư cái ghế như để kiếm chút cảm giác sóng biển xa xưa chăng? Tới một bữa, nó vui vẻ quá mức và … té cái rầm! Cả văn phòng giật mình quay lại nhìn thằng anh lăn đùng dưới đất ngoác miệng cười sằng sắc … và rồi bỗng im bắt vì chẳng ai cười. Đan mạch nó, tới cười mà cũng phải bụm miệng. Thật tội nghiệp cho thằng bạn “lính thủy đánh bộ”!
Đám nhân viên than phiền: Ổng lớn tuổi rồi mà không biết giữ ý. Làm việc cạnh ổng “nhiễu” không chịu được. - Còn thằng bạn tâm sự: Cái chỗ làm việc gì mà nhỏ như cái lỗ mũi, ngang dọc chưa tới 4 mét vuông mà bàn tủ, tài liệu lổn nhổn, bí rí rị. Suốt ngày máy lạnh, không có được một “cọng” gió. Nói to không xong, cười lớn cũng chẳng được. Cái gì cũng thì thà thì thầm như đi ăn cắp. Mẹ, như ở tù!
Vậy là chỉ sau hơn một năm “lên bờ”, thằng bạn tôi lại quay trở về với biển cả viễn dương. “Lính thủy” thì làm “lính thủy”. “Đánh bộ” thì đi bộ. Chớ cái kiểu lính thủy lên bờ để … bơi . Coi bộ không hạp! Vợ nhằn thì cũng đành chịu chớ sao bây giờ.
Thằng bạn trở lại tàu mấy năm rồi nghỉ luôn. Giờ có mớ vốn đi “lướt sóng” chứng khoán. Chắc vì cũng có chút mùi “sóng” nên nó tươi cười, vui vẻ suốt ngày. Thỉnh thoảng anh em gặp nhau nhắc lại thời “đánh bộ” của nó mà thấy tức cười. Thật sự thông cảm cho thằng bạn tôi cũng như các AE đã trải qua đời sông nước!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét