Phúc lồi kể-Hà mèo ghi
Phúc lồi 1972 |
Hồi ở Y Trung, hàng sáng, mỗi tiểu đội lại cử người xuống bếp lãnh bánh bao về cho tiểu đội mình. Mỗi đứa được một cái. Bữa nào hên thì được bánh bánh bao nhân thịt, không thì nhân củ cải và có bữa còn là nhân đường đen, cắn vô một cái chẩy tèm lem. Đúng như câu hát theo nhạc bài “oan xây mao chủ sỉ. ”: Thụy cồ le gái đã bao lần đánh nhau ở vườn hoa Quế Lâm - Trông xa cứ tưởng bánh bao nhân thịt lại gần hóa ra bánh bao nhân đường.
Mà thật, hồi đó, một cái bánh bao chẳng nhằm nhò gì. Loáng cái là … cứ như chưa ăn gì. Bởi vậy, lâu lâu lại phải đi “kiếm” thêm. Có một lần, sau khi mọi người đã lên giường, tụi tôi lần mò xuống bếp để “tính chuyện”. Đã khuya, ở nhà bếp không còn ai. Tụi tôi ba, bốn đứa (giờ không nhớ là những ai) leo cửa vào. Trung còi được giao nhiệm ở lại canh gác trên sân khấu và giữ giầy dép. Mới lần mò đến gần lò hấp bánh, bỗng nghe tiếng người nói bên ngoài, nhìn ra loáng thoáng thấy bóng cái mũ mềm. Chết mẹ rồi, chắc là mấy ông bảo vệ đi tuần. Vậy là cả bọn hoảng hồn nhẩy cửa sổ ra phía sau, chạy thoát thân, bỏ mặc Trung còi với đống giày dép.
Ra khỏi khu vực nhà bếp, cả bọn thong thả men theo bờ mương cạnh khu nhà ở của khóa 7. Mới hoàn hồn, bỗng thấy thầy Hòa dạy văn nhìn ra phía chúng tôi la lớn : “ Ai đó ? Dừng lại ! “ . Rồi thầy Hòa bốc điện thoại gọi cho ai đó. Hoảng quá, cả bọn ù té chạy. Đang chạy, tôi thấy thằng trước tôi bỗng bay lên rồi ngã sóng xoài. Không biết chuyện gì tôi vẫn lao theo và cũng bỗng bay lên ngã đè lên nó. Rồi thằng phía sau lại đè lên tôi…. Thật là những cú bay ngoạn mục! Nhưng lúc bấy giờ chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ tại sao? Cả đám lồm cồm vừa bò, vừa chạy dọc theo con mương về tới nhà. Đứa nào cũng vội chui vào chăn với nguyên chân tay bê bết đất cát nằm im “ngủ” như chết.
thầy Hòa 1965 |
Không biết thầy Hòa báo động thế nào, mà thầy Trường đi vào kiểm tra, sờ sờ chân từng thằng… Khi thầy tiến tới gần giường, tôi run bắn lên và bỗng nghĩ ra một mẹo nhỏ. Tôi chồm dậy la toáng lên: Ăn cắp! Ăn cắp tụi mày ơi! Thầy Trường giật mình lùi lại vội nói: Thầy, thầy đây mà! Cả trung đội nhốn nháo, nhảy khỏi giường, la hét lộn xộn. Vậy là thoát!
Trung còi 1965 |
Trong lúc lộn xộn, tôi có thấy Trung còi. Nhưng tình thế không cho phép tôi lại gần để hỏi han. Báo yên rồi, nhưng thằng nào cũng phải về giường mình nằm yên cho đến sáng. Sáng ra, Trung còi ôm một đống giầy dép tới trả lại cho bọn tôi và nói: Tụi mày đi đâu làm tao đợi mãi ? Lúc ngồi ở ngoài, tao gặp bọn Trí cận, Võ Dũng (khóa 5) đi vào. Thấy tao, tụi nó hỏi: Mày làm gì ở đây? – Em … đi uống nước. Còn mấy anh? - Ờ, tụi tao … cũng đi uống nước! – Có đứa nào đội mũ mềm không? – Trí cận. Vậy là đã rõ. Sau đó tụi tôi ra lại “hiện trường” để tìm lời giải đáp tại sao mình lại bay lên và ngã xuống ? Thì ra dọc bờ mương có trồng hàng liễu nhỏ rủ xuống trông rất nên thơ. Chính những cây liễu đó đưa chúng tôi lên độ cao mới và rồi buông ra để chúng tôi tự cạp đất, chồng chất lên nhau. Và “bài thơ” đó đã làm tụi tôi một phen suýt chết!
Thật đúng là nhớ bánh bao … không ăn được!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét