Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Triển lãm tranh thầy Lực

Hồi nhỏ tôi bị đi học nhạc, nhưng thật ra lại rất thích vẽ. Hồi ở trường Trỗi tôi vẫn tự hào là mình vẽ không tệ. Trong đại đội, tôi tự thấy chỉ thua Chiến què và Đỗ Giới. Tụi nó vẽ đẹp thật. Nhất là Chiến què, nó vẽ cái quái gì cũng được. Ngồi học, nó vẽ vào giấy nháp, vẽ vào vở, vào sách, rồi vẽ đầy ra bàn đủ các thứ máy bay, tàu bò, bộ đội, biệt kích, gián điệp, đánh võ … tùm lum cả. Nhìn nó vẽ tôi cũng thấy “sợ”. Tuy vậy tôi cũng có cái “tự hào” riêng là vẽ thua nó, nhưng mình chẳng học vẽ bao giờ, mình vẽ theo “năng khiếu”. Thế là mình “giỏi tự nhiên”!(?)

Ấy nhưng sau này, khi lớn hơn một chút mới hiểu cái “giỏi tự nhiên” cũng chỉ đủ để vẽ bích báo mà thôi. Hôm nay đi xem triển lãm tranh của thầy Lực, cái “năng khiếu” của tôi cũng chỉ đủ để cảm nhận tranh của thầy thông qua lời của mấy nhà sưu tập. Nghe mấy ổng nói mới hiểu ra là: mình chẳng hiểu gì hết! Nhưng vẫn thấy “tự hào” lây vì là học trò của họa sĩ Phạm Lực!

Thầy Lực vẽ rất nhiều và rất nhanh, có những bức tranh chỉ trong 15 tới 30 phút, nhưng tất cả đều mang giá trị thực thụ mà những người được vẽ hoặc các nhà sưu tập đều đánh giá cao. Thầy vẽ hoàn toàn theo xúc cảm của tâm hồn ngay trong giây phút đó, nếu thấy không được là bỏ ngay, không sửa chữa, ngẫm nghĩ, nghiên cứu gì cả. Hôm nay thầy nói: có nhiều bức tranh được các nhà sưu tập trưng bày ra đây thì thầy mới biết là mình đã vẽ nhưng bức này. Thầy vẽ nhiều tới mức có nhà sưu tập kia nói: nếu mỗi năm tổ chức một lần như hôm nay thì phải tới 100 năm mới đưa ra hết tranh của thầy đã vẽ tới giờ!

Sau đây là một số hình ảnh của buổi triển lãm nhân dịp thầy 70 tuổi.

Chúc thầy mạnh khỏe và tiếp tục vẽ mãi!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét