Nhớ hồi đó cứ chủ nhật tới là ngóng cha mẹ lên thăm. Đứa nào có tin báo thì ra Chiêu đãi sở, còn thì lang thang đi chơi nhiều khi tới quên cả cơm trưa. Một lần ở Hưng Hóa, tôi đi ăn trễ, khi ra về, ở nhà ăn không còn ai thì bỗng thấy đám Linh cố, Chi cố và mấy đứa nữa thất thểu tới. - Đâu còn gì nữa. Sao tới trễ vậy? – Mệt quá! Tụi nó vào lục lọi trong bếp được mấy miếng cháy đen chắc các cô nuôi để cho heo hay nấu nước “mầu chè” chia nhau. Vừa ăn tụi nó vừa kể:
Sáng nay tụi nó lang thang ra cánh đồng phía sau trường men theo các bờ ruộng mà cũng chẳng biết đi đâu, làm gì. Vừa đi vừa nói dóc đủ thứ chuyện trên đời, bỗng 1 đứa phát hiện có 1 con cò đang đứng trên bờ ruộng xa xa. Để tao – Linh cố nói và lượm 1 cục đá ném 1 phát trúng ngay nó. Chú cò hoảng hốt bay lên, nhưng vì đã “ăn đạn” nên cũng chỉ bay tà tà chút xíu là lại đậu xuống. A, a…! – Cả bọn reo hò, lượm đá ném tới tấp, vừa ném vừa rượt theo. Con cò hoảng hồn lại bay, nhưng chỉ được một đoạn ngắn là đậu xuống. Cả đám hăng hái như được uống chất kích thích vừa la hét, vừa ném đá và băng băng lội ruộng rượt đuổi bất chấp sình lầy, nắng gió ….
Mãi rồi chú cò cũng không chịu nổi và rớt xuống như lũ chim sẻ bị Hồng vệ binh rượt hồi nào. Cả bọn lao lại, đứa nào cũng mồ hôi nhễ nhại, miệng thở phì phò, quần áo lấm lem nhào vô “chiến lợi phẩm”. Lập tức triển khai tới một gò đất gần đó. Vặt lông, đào bếp, tìm củi, tìm lửa, đắp đất …. Thôi thì đủ cả, mỗi đứa một việc. Và cuối cùng, con cò cũng tạm gọi là chín. Bốn năm thằng xúm vào chia nhau ăn hả hê giữa ruộng con cò to … hơn nắm tay một tý với mùi vị khét, đắng và không có bất cứ cái thứ gì để chấm! Đúng là có sức người, sỏi đá cũng thành cơm huống gì con cò!
Ăn xong, mệt phờ. Cả bọn rúc vào một bụi cây nằm nghỉ một lúc rồi lần mò quay về trường. Lúc này bụng đã đói, một tí thịt cò càng làm kích thích da dày đói hơn. Khi đuổi con cò, chẳng thấy gì, giờ mới biết chạy xa trường tới mấy cây số. Trời nắng chang chang, không có tí nước nào, cả bọn lầm lũi đi về thầm nghĩ tới bữa cơm trưa với mấy “cục bột luộc”….
Mãi rồi tụi nó cũng về tới trường để có được mấy cục cháy đen như đã nói. Vậy là xong một ngày chủ nhất không có cha mẹ lên thăm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét