Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Trại Hòe và những kỷ niệm

Hoàng Anh k6
Ngày 6 tháng 6 năm 1965 ngày đầu tiên lên trường thiếu sinh quân, tôi còn nhớ sáng hôm ấy, trời nắng chang chang, không khí khá oi bức. Má đưa tôi lên tầu đi Hà Bắc, từ ga đi bộ vào, vừa qua mấy vạt đồi gặp mấy đứa trạc tuổi tôi đi ngược ra, một thằng nom đen đen, thấp hơn tôi một chút, nhác thấy đã reo “A, lính mới chúng mày ơi” sau này tôi mới biết đó là bạn Cao Tuấn Anh.
Nơi tập trung lũ trẻ đó là trại Hoè, một ngọn đồi đá ong, duy nhất trên đó chỉ có một thứ cây Trẩu mà mỗi chiều vệ sinh quét lá mỏi tay, bên cạnh đồi là một con mương lớn, nơi tắm giặt mỗi chiều của tụi trẻ chúng tôi cùng đàn trâu của dân quanh đấy. Có một lần , đang bơi tôi tóm phải ngay một con rắn vằn, nó đớp vào cổ tay tôi một cái có lẽ tuổi tôi thuộc mệnh rắn may mắn nên không bị sao, hôm đó tôi được đưa vào trạm xá của trường, bác y sỹ chích cho tôi một mũi rồi lấy con dao mổ nạïo chỗ rắn cắn, tôi cũng sợ hết hồn, cắn chặt răng, lũ bạn bè tới giờ vẫn còn nhắc lại chuyện này, ai cũng kinh. Những ai đã từng ở trại Hòe hồi đó chắc không thể quên tiếng kèn báo hiệu “...ai cơm cà ai cơm cá ai có đói thì về mà ăn”… Mỗi tuần nếu được ra ngoài – phải có một tấm phiếu mới được ra- bọn tôi thường kéo nhau ra phố Thắng. Gọi là phố nhưng cũng chỉ lèo tèo mấy quán bán dăm đồ lặt vặt chuối bánh, vậy mà cũng vui lắm rồi cho lũ trẻ con xa nhà . Thích nhất là lúc qua trại Mít bỏ hoang, đây là một đồi toàn trồng mít, nhiều trái mít chin nứt toác thơm phức phơi trên cây, nhựa múi chảy xuống đất, chả biết có phải chim đã moi, chuột có bới trước không nhưng mặc kệ cứ bốc đại ăn chán thì thôi.
Có 2 chuyện nữa đáng nhớ hồi ấy là ngay khi vào họcï những buổi đầu tiên khóa chúng tôi đã được các thầy phụ trách chia thành 2 khối học Nga văn và khối học Trung văn, tôi vào lớp Trung văn, khác với lớp Nga bài hát đầu tiên là “ jabo ta u nas prostaia…” ngay buổi đầu chúng tôi đã tập hát bài “Vượt núi Nhị lang Sơn” mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ lõm bõm mấy câu “… ơ jao ma ơ lan xan, ja cao o ma cao oan tran khu xu no hoang xao pien xy i i truy xu man tran can đây bao núi non hùng tráng, suối khe không vết người qua lại, đường lên Tây tạng...” và chuyện thứ 2 là chúng tôi được xem bộ phim đầu tiên ở trại Hòe là phim Trung quốc “Chú lính Trương ca” không có thuyết minh.
Khi máy bay Mỹ bắt đầu lảng vảng, bọn trẻ chúng tôi phải tự đào công sự, tránh bom. Tay cầm xẻng, cầm xà beng xiên vào đất đá ong dội lại muốn rớm máu. Sau hơn một tuần đường hào khá hòm hòm đã quây kín quanh mỏm đồi đơn vị ở thì chúng tôi lại được lệnh sơ tán lên tới chỗ mới, xa Trại Hòe – nơi một thời đã ghi nhiều dấu ân tuổi thơ của mỗi chúng tôi.

H.A.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét