Có những lúc khi ta gặp một chuyện gì đó hay đi đến một nơi nào đó, cứ mang máng hình như việc này, nơi này ta đã trải qua rồi và đến rồi mà nghĩ mãi không ra. Rồi một hôm trong giấc mơ ta lại thấy nó hiện về. Ngủ mơ thì có vô số kiểu ngủ mơ, tỷ như giấc mơ với nụ hôn đầu run rẩy,có lúc thì khói lửa và những tiếng nổ đanh của tiếng súng…rồi giật mình tỉnh giấc với tiếc nuối hay mồ hôi đầm đìa.
Một hôm, tớ trở về nhà sau khi làm vật thí nghiệm với đề tài thử sức bền chịu đựng của cơ thể con người ở độ tuổi thế này, thế này với cường độ bốn ngày lên bàn mổ ba lần cho nền y học tiên tiến Việt Nam.
Sáng hôm sau,khi cô y tá xinh đẹp do BV cử đến đang thay băng vết mổ chưa lành thì ông bạn Sáu Bảnh mò tới thăm với khẩu súng Chớp của hắn. Hì, mà thằng này nó tự nhận tên đó chứ nó tên khác cơ, các bác tự đoán nhé. Nó nhất định cứ đòi mình vén áo lên để xem và chụp thành quả của nền y học nước nhà. Mà được chụp với cô bé xinh đẹp đang sờ… bụng thì còn gì bằng. Tớ sướng nằm im, không phản đối.
Tối đến nằm trằn trọc rồi thiếp đi lúc nào không biết. Mình mơ thấy mấy thằng bạn nhậu ngồi quanh. Thằng thì ngửa cổ dốc li rượu Vodka đánh chóc một cái rồi gục đầu xuống bàn ngủ. Thằng thì dáng đi như anh giang hồ lãng tử phố Cửa Đông, uống mà không ăn. Có thằng uống thì ít mà ăn thì thôi rồi…Lượm ơi. Rồi giấc mơ lại nhảy sang đoạn mình đang lần ra cổng BV. Vừa đi vừa nhét bộ đồ lòng rồi kéo băng giống cái khóa quần Jean đánh xoạch. Ra đến cổng, leo lên taxi biển số không không thấy rồi nói với chú tài: Cho anh ra nghĩa trang thăm bạn anh cái. Mà từ BV đến đó đường xá VN toàn ổ gà mà xe chạy cứ êm ru, không lắc không giật. Cất lời khen chú tài tay lái lụa, chú ấy trả lời tỉnh bơ: Xe giấy mà anh!
Tới nơi,ngồi bên cạnh mộ bạn kêu: Có Vodka loại Sa Hoàng đây, dậy uống mày. Thế rồi với tay lên không gian kéo màn hình Monitor không inch xuống cho nó đọc Blog T. Đọc đến đoạn thằng K6Ls bạn nó đang dậy ôn thi gì đó cho cô bé gì đó trên VHLS. Nó thở dài nói: Dậy học gì cái ngữ nó, học giỏi thì đã không đi Thạch thất. Có mà tán gái thì có!
Đến đoạn tán gái thì tớ lại mơ về thời trai trẻ lính tráng trong quân ngũ. Mơ thấy trời mưa phùn, thằng bạn K8 đi cùng cô bé Hải phòng xinh đáo để mà cứ bắt mình đứng giữa. Mình đứng sang một bên thì nó lại dịch xa cô bé vài centimet. Mình thở dài nghĩ: Đúng là phí của giời.
Giấc mơ không ngắt quãng, tiếp tục mình mơ thấy cô bé lâm trường trên đảo Vạn hoa từng cho mình mượn dao và chặt tre nứa dùm. Mơ một nụ hôn sâu,nồng nàn …đang đến đoạn gay cấn thì tự nhiên thấy nhói đau ở bắp vế non. Một tiếng thì thầm: Anh ơi! Có tý.
Lơ mơ tỉnh giấc, gắt nhỏ: Tý gì! Đang đau chết mẹ đây này.
Tiếng bà xã: Có mà ham nhé! Là em nói có thằng Tý.
Chết, có trộm à. Một dòng lạnh giá chạy dọc theo sống lưng và tỉnh hẳn. Không mơ không mớ gì nữa. Thì thào với bà xã: Đâu trộm đâu?
Ông ngủ mơ à. Là nói có con chuột đang phá, em không ngủ được.
Trời đất, có mỗi con chuột mà phá hẳn giấc mơ đẹp của người ta. Nhẹ nhàng bật đèn ngủ, tay với lấy cây gậy sắt nhỏ dài 0,5m hay phòng thân để dưới đầu giường. Nói: Em ra chốt cửa lại và bật đèn lên.
Chú Tý này cũng to đáo để. Mình tự lượng sức: Tao vết mổ chưa lành, cứ coi là thương binh đi. Mày nhỏ nhưng tinh ranh và nhanh nhẹn. Coi như cân bằng lực lượng giữa hai bên nghen.Và cuộc chiến cân sức xảy ra trong sự cổ vũ của Fan cuồng là vợ mình. Chạy và đuổi,phải công nhận con này nhanh thật, cứ như trò chơi "Sô vê" thủa niên thiếu. Bỗng một tiếng rú nhỏ mà đanh cất lên. Nhìn lên, fan cuồng mặt nhợt nhạt, lắp bắp: Nó…nó chui qua…chân em. Thì ra cái giống này khi hết đường là nó lao thẳng vào người với phương châm đi thẳng vào chỗ chết lại là con đường sống. Theo tay fan chỉ, thấy nó nhảy lên nắp máy in và phô tô đứng đó. Lần này thì tao tiễn mày đi. Một cú rơ ve giống như của tay vợt nam số 1 thế giới (tên gì quên rồi) rồi lại một cú bạt thuận tay giống y chang số 2 thế giới (cũng quên tên luôn), nó vẫn tránh được. Giỏi! Mím môi làm một cú đập thẳng như cây vợt nữ Kournicova (nhỏ này thì nhớ vì nó xinh đẹp). Lần này thì Tý đi luôn, nằm im không nhúc nhích. Còn mình thì thở hổn hển và mồ hôi tuôn như suối trong lời khen của vợ: Chồng em giỏi quá!
Vài hôm sau, bà xã soạn giáo án, lúc in thêm vài bản để phát cho học trò thì máy in không hoạt động. Nghĩ chắc hết mực, mở nắp máy ra xem thì thất thanh: Anh ơi! Sao tấm kính trong máy (để phô tô) tan thành tám mảnh thế này.
Đến xem và chết lặng trong vài giây, thầm than: Tý ơi là Tý!
Bà xã xụ mặt, dỗi: Em không biết đâu, anh xem thế nào đem đi sửa hay mua cái mới đền em.
Ô hay! Tổn thất này là của chung. Có mà Mơ,nhé!
P/S: Bình Mèo xem có dư con mèo nào gửi zô cho tớ nhé.
P/S: Bình Mèo xem có dư con mèo nào gửi zô cho tớ nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét