Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2009

Kỷ niệm đất Lào.

Kỷ niệm về Lào tôi có một chuyện đáng nhớ.
Lần đó, sau khi làm việc tại huyện Bắc chưng (tỉnh Sê koông-Nam Lào). Chúng tôi về nhà một đối tác Lào uống rượu. Đồ nhậu chỉ có khô bò và xôi Lào chấm với Nậm phịa. Nghe nói Nậm phịa làm bằng phân non của trâu, bò nên không dám ăn. Tôi có mang theo thịt chà bông(ruốc thịt) nên mang ra. Dân Lào có vẻ khoái món mới này khi ăn với xôi! Chia tay khi đã hết hai chai rượu , trời đã về chiều . Dự kiến sẽ về nghỉ tại Salavan nơi có một ngọn thác rất đẹp của Lào. Trên đường đi, Sơn lái xe(người trong hình ĐN mặc quần dài,đứng ăn mì) có vẻ say, buồn ngủ tay lái đã chệnh choạng. May là đường ở Lào tốt và vắng, trên đường chỉ có dê, bò nên không xảy ra chuyện gì? Đến đường rẽ vào thác, trời đã tối mịt. Xung quanh là rừng, trời bắt đầu mưa lất phất. Chúng tôi chọn một bản ven đường tấp xe vào cho cậu Sơn lái xe chợp mắt cho qua cơn buồn ngủ. Trên xe có ba người thì cả ba đều biết lái, nhưng vì không rành đường nên Sơn giữ tay lái suốt. Chợp mắt ngủ được một chút chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Đi khoảng hơn nửa tiếng, tôi đang mơ màng bỗng cảm thấy xe chạy không bình thường? Mở mắt ra thì thấy loang loáng trước mũi xe toàn cây là cây. Bỏ mẹ thằng này lại cho xe xuống vực rồi! Tôi nghĩ thế. Nhưng xe lao một đoạn rồi dừng lại. Cả ba tên xuống xe coi thì may quá chỉ lao vào vệ đường, xệ một bên. Đường rừng lại đang mưa nên bùn quết vào xe, mọi cố gắng đẩy, gài thêm cầu đều không được. Xe càng nghiêng về vách đường hơn. Chỉ còn một cách nhờ xe khác kéo lên, mà ở Lào rất ít xe, đường này vắng càng ít hơn. Sơn có vẻ biết lỗi nên tình nguyện đi tìm xe kéo giúp. Vả lại, cậu không tình nguyện thì cũng chẳng có ai biết tiếng Lào ngoài cậu ra để liên hệ với người dân Lào cả. Lội bộ 6-7 cây số mới đến được chỗ có dân, cậu cũng chỉ mượn được một sợi cáp, còn xe thì như ĐN nói, dân Lào chỉ làm việc hết giờ làm việc là nghỉ kể cả bán xăng nên đêm khuya không có ai chịu chui ra đường vào giờ đó cả! Mưa ngày càng nặng hạt, ba thằng chui vào trong xe để nằm tạm và cũng để trú mưa. Nói là nằm mà đâu có ngủ được vì một phần xe nghiêng gần như muốn lật, một phần không biết còn phỉ không nên tư thế cũng phải đề phòng. Khoảng hơn 1 giờ sáng có tiếng xe chạy từ xa. Sơn chạy ra giữa đường chặn xe lại, may họ dừng. Sơn ta vì tiếng Lào cũng chỉ biết ít nên dùng cả tay để diễn tả, nhờ họ giúp kéo xe lên. Nhưng vì xe họ sắp hết dầu nên Sơn lại phải cùng họ đi mua dầu cách đó vài km nữa. Tất nhiên là phải gõ cửa năn nỉ họ bán. Kéo được xe lên, người chúng tôi cũng đầy bùn, ướt nhẹp. Chúng tôi phóng xe về khu vực thác. Tiếng nước chảy ầm ầm quanh khu vực thác. Uả! Sao cây cầu đi vào chỗ nghỉ nó lại có một cây gỗ chặn ngang? Cả ba xuống xe lôi cây gỗ chắn ngang cầu và cho xe qua. Thuê được hai phòng nghỉ dạng nhà sàn, chúng tôi tắm rửa, thay đồ. Lấy mấy gói mì ăn liền để sẵn trên bàn, đổ nước sôi chứa trong bình thủy (phích) ăn tạm rồi đi ngủ. Sáng ra, trời vẫn còn mưa rả rích. Khu vực chúng tôi nghỉ vắng lặng, chỉ nghe tiếng nước chảy đổ xuống thác ầm vang. Nhà nghỉ là một khu resort toàn nhà sàn nằm rải rác trên sườn núi. Cây cầu tối qua chúng tôi cố đi qua, nhịp giữa bị lũ cuốn trôi, chỉ còn gác lên hai bên bờ. Hú hồn, hèn nào mà họ chắn không cho đi qua cầu. Hôm qua, lúc chúng tôi đi xe qua mà nó sập xuống sẽ không biết "hồi sau" thế nào?
Xin lỗi không có hình vì bị mất hết.

10 nhận xét:

  1. Cứ tưởng chuyện tiếp theo là... lại ăn nậm pịa. Hóa ra còn kinh hơn.

    Trả lờiXóa
  2. Đạt kể chắc là vào cái thác ở nam Lào ấy, khg nhớ tên nhưng thấy tấm biển ghi chữ Talot. Ai bảo cho lái xe uốn? thường thì đến lượt ai lái chỉ được uốn 30 thôi còn những thằng khác chăm thì chăm kệ nó.

    Trả lờiXóa
  3. Vậy là rút kinh nghiệm, ai không ăn được nặm phịa thì nếu sang Lào nhớ bắt chước Đb mang theo ruốc bông, cả lạp xường nữa(kèm theo thuốc chống say)đi xe 2cầu có tời càng tốt.

    Trả lờiXóa
  4. Không có tời thì mang theo pa-lăng xích, theo kinh nghiệm của nhóm "bạn xấu" phía Nam sau vụ đến chơi vườn nhà VĐ.

    Trả lờiXóa
  5. Thực ra là tại các cụ ỷ y thạo đường ham đi tối, thêm nữa lại để bác tài nhậu trên đường khi chưa về đến đích, phải rút kinh nghiệm thôi. Đang kích mọi người có giờ đi lang thang khám phá cụ lại kể chuyện khó thế?

    Trả lờiXóa
  6. Chuyện khó này do tự mình gây ra!Đất nước Lào hiền hòa,nhiều di tích,tuy không nhiều cảnh đẹp như VN.Xe chạy tốc độ trung bình trên 100km/h.Không sợ bắn tốc độ vì chẳng có CSGT trên đường?Chỉ còn lo tránh dê,bò hay nằm giữa đường nhìn thấy xe cứ dửng dưng không thèm tránh.Chỉ phải lo xăng,dầu vì giá xăng mắc hơn VN.Thức ăn Lào chủ yếu là nướng,cay và xôi,có bán dế để ăn.Dây kéo xe chỉ đề phòng thôi,lốp xe phải bảo đảm vì chỗ vá xe không nhiều như ở VN.

    Trả lờiXóa
  7. Ai đi Lào về cũng nói con người hiền hòa, thân thiện. Lại chạnh lòng, người VN mình sao "hiếu động" quá, khôn ranh đủ kiểu. Chắc trăm năm, nghìn năm chống ngoại xâm, bây giờ nhìn ai cũng ra "địch"?

    Trả lờiXóa
  8. Nay mà họ không có nhiều chỗ vá xe như bên mình nên có thể yên tâm khoản này không phải chi . Họ hiền hòa như vậy làm tôi muốn nhập tịch quá ( pháp luật cho phép đa quốc tịch mà ) . Thành lập một làng Trỗi bên Lào ! Tại sao lại không nhỉ ????
    K6LS

    Trả lờiXóa
  9. @Đạt : Cái hồi sau ấy là anh chị em không ai được đọc chuyện này .
    K6LS

    Trả lờiXóa
  10. @Đạt: Khiếp quá! Nhưng mà tớ cũng một lần chợt nhận thấy xe mình đang lao vào cái gốc cây to tướng ở góc ngã tư Ngô Quyền - Hàm Long đấy! May mà phanh kịp, bây giờ vẫn còn vêt tích là "ba đờ sốc" xệ 1 bên. Hì hì...

    Trả lờiXóa