Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

Lửa dập lửa

Thắng biêu kể, Hameo ghi

Một bữa ở Trường mới, bọn Thắng biêu, Cảnh trọc, Tấn cáo mấy thằng lang thang ra ruộng ngô gần trường “xin” ít bắp về ăn. Có bắp rồi, tụi nó vòng ra núi sau trường, chỗ có nguyên cả vạt cỏ tranh rộng trải theo sườn đồi. Lượm vài cây củi, rồi chất cỏ lên đốt nướng ngô ăn. Đúng là nhất trần đời. Ngô non, tươi roi rói (vì mới hái mà), thực phẩm sạch (toàn bón bằng phân nguyên chất không có hóa học) với bụng đói (hồi đó có lúc nào mà chẳng đói), lại là của chùa thì bao giờ cũng ngon. Vậy là cả bọn xúm vào hì hụi bóc bóc, cạp cạp cho hết chỗ ngô.

Ăn xong bỗng sực tỉnh nhìn lại thấy đống lửa nướng ngô hồi nãy dập không kỹ đang lan ra bén vào bãi cỏ. Mấy đứa vội chạy tới quơ cây, dẫm chân gạt cành … đủ kiểu mới dập được. Thở phào nhẹ nhõm! Lúc này, ăn xong rồi, nhu cầu vui chơi bỗng nảy sinh. Thấy việc dập lửa vừa xong, cả bọn cười rộ thích thú. Đúng là một trò vui. Nhưng dập lửa kiểu đó không “kỹ thuật” chút nào. Vậy là Thắng biêu đề xuất: Trong truyện Tàu, tụi nó dùng lửa để dập lửa mới hay! Vậy là cả bọn quyết thử một cái xem sao. Lần này, cả bọn cẩn thận đốt một đống lửa to, khơi cho cháy lên đàng hoàng. Phải cháy to mà dập mới sướng! Rồi lại nổi lửa châm dãy dài cách đấy một đoạn. Cả bọn hồi hộp đứng quan sát “lửa dập lửa” … Vạt cỏ tuy chưa khô, nhưng cũng đã bắt đầu héo, từ từ bắt lửa lan rộng và … bùng cháy! Quá hoảng hồn, nhào vô đập đập, đá đá … đủ kiểu hòng dập tắt. Nhưng đã quá muộn, ngọn lửa ngày càng cháy to lên, lan rộng, bốc khói lên mù mịt … Chạy! Cả bọn vội co giò chạy tháo thân vào trường. Phía bên kia, tụi công nhân Tàu thấy lửa bùng phát, hoảng hồn gõ kẻng báo động inh ỏi. Rồi cả đoàn ào ào xách bình chữa cháy, xẻng, cuốc, xô, thùng … lũ lượt kéo tới vừa dập lửa, vừa la lối um sùm. Mãi cả tiếng đồng hồ mới xong.

Núp trong trường, nhìn đám công nhần Tàu đi về mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem, mấy thằng này vừa thấy sợ vừa thấy tức cười. Thôi bây giờ thì đã rõ trò chơi “lửa dập lửa” là thế nào. Sau này, mỗi khi nhìn thấy cái vạt cỏ cháy đen lại nhớ: Mẹ, mấy cái sách Tàu nói bậy!

Hình: núi Đầu mào

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét