Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2008

Blog nhiều, liệu có dở hơi?

Tớ đảm bảo với các bạn là blog nhiều quá nhất định sẽ thành dở hơi! Là vì đã blog là suốt ngày đăm đăm chiêu chiêu, nghĩ nghĩ ngợi ngợi, đi ra đi vào, rồi thì thỉnh thoảng lại … tủm tỉm cười. Tớ kể một chuyện này để các bạn xem có đúng không nhé.
Tớ có tham gia một blog bạn học cũ. Một lần, một bạn còm men “nhầm” dưới một bài của tớ, nguyên văn thế này: Đang làm việc, căng thẳng, giở "loc" mình ra, vớ được bài của anh LM, tủm tỉm cười. Đồng nghiệp của tớ bảo: “Bà này có … bồ”.
Thì ra, cũng có người hay… tủm tỉm cười như tớ! Nghĩa là cũng hơi tưng tửng như tớ! Lần đó, tớ đã viết bài này để chia sẻ với bạn ấy.
Do đận này bí bài quá nên tớ pót lại bài ấy lên đây để các bạn uttroi xem bệnh tình của tớ đã nặng lắm chưa? Các tên viết tắt trong bài là tên các blogger của hội bọn tớ.
*************

Độ này tớ rất hay tủm tỉm cười.
Đúng ra là từ ngày tham gia vào phong trào bờ lốc của xã hội, tớ rất hay tủm tỉm cười!
Cứ thỉnh thoảng tớ lại tủm tỉm cười.
Đêm thì đương nhiên là thức khuya rồi. Cứ định tắt máy thì lại nghĩ: Thôi, refresh “nốt” một lần nữa xem có bài hay còm men nào mới… vừa pót lên không. Chỉ sợ đúng lúc vừa tắt máy thì có “anh” pót bài, thế là nhỡ đọc mất!
“Nốt” mãi, “nữa” mãi… thành ra là thức khuya.
Đang đánh răng, nghĩ đến cái bài mới của anh Lờ Mờ (LM) vừa pót lên, tớ lại tủm tỉm cười, thế là “đánh” cả vào… mũi.
Chui vào màn rồi tớ cũng cứ nằm tủm tỉm cười.
Nằm mãi không ngủ được, cứ thỉnh thoảng tớ lại tủm tỉm cười
Đêm thì không biết có ngủ mê rồi tủm tỉm cười nữa không, tớ cũng chẳng biết nữa?

Sáng ra, vợ gọi mãi mới dậy được. Mắt còn đang cay sè thì tớ đã tủm tỉm cười rồi.
Buổi sáng thì vội vội vàng vàng, bao nhiêu là việc “cá nhân”, thế mà dù là “đứng” hay “ngồi” thì thỉnh thoảng tớ lại tủm tỉm cười.
Nhiều khi con gái thì giục bố khẩn trương lên còn đưa con đi học, mà tớ thì cứ đủng đà đủng đỉnh, thỉnh thoảng tớ lại tủm tỉm cười.
Đèo nó đi ngoài đường tớ cũng tủm tỉm cười, lắm bận suýt nữa thì đâm cả vào mấy cô xinh xinh đi đằng trước.
Rồi thì đèn đỏ ở ngã tư tớ cũng mặc, cứ vừa đi tớ vừa tủm tỉm cười!
Vào đến cơ quan, việc đầu tiên là tớ bật cái vi tính lên, “giở “loc” mình ra, vớ (ngay) được bài của anh LM, tủm tỉm cười. Đồng nghiệp của tớ bảo: “Ông này có … bồ”.
Mà nào chỉ có một anh Lờ Mờ pót bài!
Anh Cu Tờ (QT) nữa này! Bài của anh này mà không buồn cười à?
Anh Bờ Tờ (BT) nữa này! Anh Bờ Tờ này thì kém cạnh gì anh Cu Tờ? Hai anh này thì cũng “bên tám lạng, bên nửa cân”!
“Anh” Cờ Lờ Đờ (KLĐ) nữa này! “Anh” này cũng hóm ra phết. Tuy ở xa nhưng lại như rất gần gũi, rất nhiệt tình, vừa mới pót bài lên đã thấy “anh” ấy còm men rồi. Bài của “anh” này nhiều khi vừa buồn cười vừa cảm động nữa!
“Anh” Bờ Tờ Dờ Nờ (BTZN) nữa này! Bài của “anh” này thì thường là sâu sắc, có tính triết lý cao, nhưng mà cũng buồn cười. “Anh” ấy mà còm men thì cũng hóm hỉnh, cũng buồn cười.
“Anh” Cờ Hờ (CH) thì không viết bài, nhưng mà “anh” ấy hình như lúc nào cũng online. Cứ pót bài lên là chỉ 5 phút sau đã thấy “anh” ấy còm men. Có vẻ như “anh” ấy đang ngồi chờ sẵn ở “đằng kia” để có bài là còm men. Nghĩ cũng buồn cười.
Anh Tờ Tờ (TT) nữa này! Anh Tờ Tờ này thì cũng đang tập tọng viết văn. “Văn” của anh này thì có vẻ hơi hâm hâm, nhưng mà cũng tương đối buồn cười.
Rồi thì một lô các anh Nặc danh, Bạn của 10D, Khách qua đường, Tớ là ai…! Chả liên quan gì đến “loc” mình cũng “xông” vào còm men. Nhiều khi bài chủ viết về vấn đề này thì các anh ấy lại còm men về vấn đề khác! Buồn cười thật.
Túm lại là cứ giở “loc” mình ra là lại gặp toàn những anh buồn cười! Mà hễ cứ đọc bài nào của các anh ấy rồi thì thể nào sau này nghĩ lại cũng sẽ tủm tỉm cười, không thể nào mà "nhịn" được.
Thế là suốt cả ngày, “Đang làm việc, căng thẳng, giở "loc" mình ra, vớ được bài của anh LM, tủm tỉm cười”. Đồng nghiệp của tớ lại bảo: “Ông này có… bồ”.
Túm lại nữa là từ ngày tham gia vào phong trào bờ lốc bờ liếc của xã hội, lên cơ quan tớ chẳng làm ăn gì cả. Cứ thỉnh thoảng, mỗi khi tớ tủm tỉm cười, đồng nghiệp của tớ lại bảo: “Ông này có … bồ”!
Về đến nhà tớ thì có vẻ gì đó không ổn…
Trên cơ quan, thỉnh thoảng tủm tỉm cười, đồng nghiệp còn bảo tớ có bồ, chứ ở nhà thì mẹ con nó có đọc bài trên “loc” mình đâu mà thông cảm với tớ.
Thời gian đầu, thấy tớ hay tủm tỉm cười, mẹ nó còn hỏi: “Bố có gì mà phấn khởi thế?”.
Cũng chẳng biết nói thế nào. Không lẽ lại bảo mẹ nó là cứ thử đọc bài trên “loc” mình xem có buồn cười không?
Cứ thỉnh thoảng tớ lại tủm tỉm cười.
Đang ngồi ăn cơm tớ cũng tủm tỉm cười. Nhiều khi nhai cả vào lưỡi vì đang nhai thì tớ lại tủm tỉm cười.
Thậm chí bây giờ, thấy tớ tủm tỉm cười, mẹ con nó lại nhìn nhau có vẻ lo lắng. Chắc “hội” nghĩ thần kinh tớ có vấn đề.
Mẹ nó còn bảo tớ dở hơi!(?)

5 nhận xét:

  1. Cũng có một cậu đang ngồi "tủm tỉm" đây.

    Trả lờiXóa
  2. Đúng! Đấy là "bệnh" của mấy tay blogger. Xem chừng bệnh này rất nan giải, khó điều trị được. Phải chấp nhận "sống chung với lũ" thôi.

    Trả lờiXóa
  3. The luc ay co tum tim cuoi ko?ban 10d.nguyen trai.

    Trả lờiXóa
  4. Tôi đọc vài câu đầu đoán ngay là Tô Tuấn Ngày Xưa. Đúng là mỗi blogger có giọng riêng của mình.
    Mà Tô Tuấn tủm tỉm cười ở đâu không biết chứ ở CLB bóng bàn thì toe toét cười thì có!!! Hi hi...

    Trả lờiXóa
  5. Hehehe, hay nhỉ!
    Ngày mai lại bóng bàn nhé. Rủ thêm bạn nữ nào đến nữa đánh cho vui nhé!

    Trả lờiXóa