Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2008

NHẶT CHUYỆN

Vụ đi “xiên vịt” theo dạng “ta ba lô”,lang thang đây đó cũng gom được vài chuyện nay xin kể góp vui cùng anh em.

Vào đến Nha Trang tôi ở lại một ngày, KS tôi ở không có mạng,tôi ra phố tìm cửa hàng INTERNET . Vòng vèo chán mới tìm được một cửa hàng nhỏ nơi phố xá đông đúc.Quản lý cửa hàng là một phu nữ trung niên nhưng còn nhanh nhen và còn khá gọn mắt. Sau khi hướng dẫn cho tôi xong, chị ta trở về vị trí của mình bên chiếc gương nhỏ.

Đang tìm vào uttroi thì lại thêm một ông khách nữa bước vô, Tôi nghĩ cửa hàng nhỏ có mươi máy mà có 2 ông U 60 thì oách quá. Mấy cháu thi hoa hậu hoàn vũ khi dạo phố Nha Trang mà thấy chắc phải bái phục Việt Nam về phổ câp vi tính. Cô chủ băn khoăn quá vì hết chỗ nhưng vẫn muốn níu kéo khách

- Bác có thể chờ một chút xíu được không ạ? Tiếp theo là nụ cười rất thân thiện

- Một xíu tôi cũng không chờ đươc.! Mặt ông đỏ gay như bức xúc điều gì.cô chủ và mọi người còn đang ngỡ ngàng thi ông đồng niên với tôi lại nổ tiếp :” Cô chỉ giùm tôi chỗ TOILET”.

Đến lúc này bộ mặt “đỏ gay “lại chuyền sang cô chủ, trông chừng bực lắm!

- Đây không có TOILET.

Ông khách năm nỉ và tiến sát đến cái cửa nghách. Băng thái độ mền mỏng cùng hành động dứt khoát, cô chủ hoảng quá phải nhượng bộ. Khi ông khách bất đắc dĩ vào vị trí rồi, tôi nói động viên cô chủ “ thông cảm cho người ta, khách vãng lai mà”.

Nhưng mà bực lắm bác ạ! … chưa biết cô ta còn định nói gì nữa thì cô ta đã vội lao ra cửa. Tôi nhìn theo ra cửa chẳng thấy ai ngoài một anh xe ôm đang ngồi trên xe hai chân chống đất. Cô chủ xông thẳng đến anh xe ôm mắng té tát. Hai bên đôi co một hồi,cuối cùng anh xe ôm phân trần:

- Ông ấy bảo chở đến chỗ nào có INTOILET thì tôi chở, làm sao mà chị chửi tôi.

Cô chủ hậm hực quay vào, ông khách bất đắc dĩ quay ra tươi tỉnh nhẹ nhõm chào cô chủ. Chẳng cần để ý đến ông khách, cô chủ ngồi vào ghế và kể cho tôi bao chuyện xấu của lũ xe ôm. Cuối cùng cô kết luận “ Bác có đi xe ôm phải cẩn thận đấy, dễ mất hết đồ lắm, toàn quân trộm cắp”. Tôi ừ ừ nhưng nghĩ cái tay xe ôm này nhanh trí thật.

5 nhận xét:

  1. Cả ông khách và bác xe ôm đều lịch sự có ý thức chứ chỉ cần mười ông khách ở quán bia ra bị bệnh "đái tháo đường" là con phố của cô chủ không còn người đi qua.

    Trả lờiXóa
  2. KV dám bậy ra cả blog, nghiêm khắc kiểm điểm.
    Nhưng mà những ông khách của Đ.Nghĩa nếu không có thằng xe ôm giúp thì cứ đi, thấy chỗ nào có WC thì vào. Nếu gặp cô chủ tương tự thì biết ngay là vào nhầm Web Cam!

    Trả lờiXóa
  3. Kể ra ông khách cũng lịch sự đấy chứ!Không bị mắc bệnh "tiểu đường"như phần lớn dân ta.Dù cho có gặp cô chủ khó tính vẫn kiên quyết xông vô.Đáng khen,đáng khen.

    Trả lờiXóa
  4. Dí dỏm, một truyện hay. can on "cao kều".

    Trả lờiXóa
  5. Một du khách tây phương hỏi anh hướng dẫn viên du lịch (tour guide) ở Việt Nam: - “Tôi đã đến Việt Nam nhiều lần. Ở Việt Nam có hai vịnh (“bay”) rất nổi tiếng mà tôi đã đi thăm. Đó là: "Ha Long Bay" và "Cam Ranh Bay." Nhưng còn một vịnh tôi thấy quảng cáo rất nhiều, ở trên tường, cây đại thụ bên đường, trong hẻm. Mà nó nằm ở đâu vậy? Anh có thể dẫn chúng tôi đi thăm được không?” Anh hướng dẫn viên vội hỏi: - “Xin ông cho biết tên của cái vịnh đó là gì?” Ông khách chỉ lên bức tường bên đường rồi bập bẹ đánh vần : - “CAM DAI BAY!”
    ST

    Trả lờiXóa