Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

QUÂN SỬ DU KÝ- GHÉ QUI NHƠN ( tiếp)

Qui Nhơn biển đẹp và thơ mộng , người Qui Nhơn ấm tình nhưng vô cùng mạnh mẽ phải chăng là miền đất võ. Gái Qui Nhơn tình tứ đậm đà, trai Qui Nhơn thì khỏi nói, mạnh mẽ như hùm. Trông ông nào cũng cao lớn đẹp trai, cái đẹp quắc thước sương gió từng trải. Hèn gì gặp mới vài ông lính đất Bình Định thì hầu hết là dân trinh sát. Bạn Trỗi , Chinh “ ngố” rồi Võ Văn Hà bạn mạng và hôm nay anh xe ôm trước cửa khách sạn chở tôi đi tên Tân cũng là dân trinh sát. Đều là CCB cả , chúng tôi dễ đồng cảm, thân quen. Câu chuyện về anh thương binh hành nghề xe ôm trước cửa khách sạn, tôi không thể nói thêm gì khi Trung sĩ 1( thành viên quân sử trong đoàn đi) đã viết rất hay, xin được trích đăng để anh em cùng đọc.

Các anh xe ôm tử tế thường là những hướng dẫn viên du lịch thành thạo. Hơn cả mong đợi, trong lúc về, chúng tôi ngồi cùng cà phê trên đường An Dương Vương.
Và nhận ra nhau….

Anh xe ôm ấy là Đặng Ngọc Tân, đi lính năm 1982. Huấn luyện xong được bổ sung vào trinh sát sư đoàn 307. Tôi đã đọc vovanha nên hỏi chuyện sát sạt từng trận đánh, từng địa danh…2 khẩu 85mm trên “chùa” Preas Vihear là bọn tôi cẩu lên đấy! Nói phét thử nhau tý! He he…. Hắn tròn mắt hỏi bộ anh là lính 307?
Không! Tôi sư 9 quân đoàn 4! Cùng lính K như bạn! Mày tao thôi, anh em chết mẹ gì?
Vâng! Em sang năm 1982. Cả Bình Định em năm đó đều vào hoặc sư 307, hoặc sư 309. Trong một lần đi bám địch trên đất Thailand, em đá mìn KP2 vướng nổ. Cũng may là do cắt xiên đường bò nên quả mìn nhảy phía đằng sau. Sau tiếng nổ, không biết trời đất gì nữa! Mọi sự như dừng lại vài phút. Máu tóe loe dưới chân tê dại. Em còn hoa mắt, nhưng vẫn cố thử quắp ngón chân cái. Thấy nó vẫn còn động đậy mặc dù không còn cảm giác gì, kể cả cảm giác đau đớn. À! May rồi! Anh vẫn còn chân, không bị cưa chân nào. Đây này!
Anh xe ôm vén cái quần, hai vết thương sâu hoắm chạy dọc đùi.

- 25 % thương tật đó anh! Bây giờ là hạng 4 trên 4.
PhongQuảng sờ sờ cái vết thương thằng lính đàn em, bảo:
- Thôi! Hôm nay dẹp, khỏi chạy! Anh em mình đi kiếm cái gì nhậu tới luôn. Giờ cho anh đi Ghềnh Ráng thăm mộ thi sĩ họ Hàn.
- Vâng! Anh cứ về thẳng phòng, chuẩn bị xong thì lên đường. Nhưng đừng nói là đã trả tiền! Vì mấy đứa cùng đón khách nó móm từ sáng tới giờ. Em đã đi tua anh, giờ đến lượt anh em khác trong tổ. Mà em không chở anh đi thì mất sướng.
Cha cha người bạn tôi ơi! Thật rành rẽ nghĩa công bằng của dân Bình Định và máu giang hồ của thằng lính chiến.
Sau khi quả KP2 nổ, người bạn của chúng ta đã nằm tại chỗ tới 12 h rồi mới thông đường được để về trạm phẫu sư đoàn bằng võng.
- Các anh có bao giờ nằm võng do đồng đội mình cáng chưa? Thằng nào định nói là nằm trên võng, lòng nghẹn ngào thương chúng nó oằn vai kĩu kịt, hay có cảm giác nhột bụng khi chúng nó đổi vai hoặc trầy trượt đường rừng trong mưa? Bậy bạ hết sức! Lúc đó em chỉ muốn chửi chúng nó vì đau quá, vì chậm quá. Sau đó thì mê man…Sau này mới thấy thương, mới thấy thấm. Điều trị xong em ra quân. Về nhà làm mộc một thời gian rồi lấy vợ. Vợ em buôn bán nhỏ. Em đẻ liền hai đứa. Hồi đó đâu có biết bao cao su là cái quái gì? Thằng con lớn năm nay 21 tuổi. Vẫn lêu têu chưa giúp gì cho ba má được!
Tân chở tôi với Bảogt đi chợ. Chúng tôi mua một con cá hồng xanh 1,8 kg, một cân cá nục tươi, hai con mực tuộc lớn và bánh tráng Bình Định cùng rau ghém kèm theo. Mang tất cả về nhà một người bạn của Tân gần đó. Anh em đồng đội tự biên tự diễn nấu các món.
Buổi tối. Tôi dặn em lễ tân để dành một bàn gần biển. Một số CCB Quy Nhơn đồng đội xe ôm của Tân cùng đến vui chung. Tân và một anh bạn lễ mễ bưng các món chúng tôi nấu lúc nãy ở nhà đến bày bàn. Rượu nếp Nam Định, bia 333 cùng các món cây nhà lá vườn đưa hồn lênh tênh với gió biển đang ào ạt. Một anh xách đến cây guitar theo đề nghị của Phong Quảng.
Chúng tôi hát. Hát thật nhiều!
Và Tân hát. Một giọng hát trầm ấm và thật truyền cảm. Hát đúng kỹ thuật thanh nhạc thì học lâu cũng hát được. Nhưng để có một giọng truyền cảm, lay động lòng người như tay xe ôm bụi đời này hát thì không bao giờ học được. Người ta chỉ có thể có được tiếng lòng khi đã đi qua, đã chiến đấu, đã đau khổ và chia sẻ.
Có một bài ca không bao giờ quên, là đất nước tôi chẳng phút bình yên.
Có một bài ca không bao giờ quên, là rừng lạnh sương đêm trăng suông….”.
Chúng tôi đọc cả thơ Phạm Sỹ Sáu
“Mai mày về thành phố…
nhớ hôn hộ tao lên mái tóc mềm,
của con gái một thời thương nhớ nhất….”
.
Tôi nắn nót từng cung bám theo câu hát mà đôi khi thấy nổi da gà vì cảm động. Phong Quảng chấm nước mắt, lẳng lặng lên phòng sớm. Các anh bảo vệ, các em các cháu chạy bàn ngẩn người, nghe anh xe ôm hay đứng chực khách trước cổng khách sạn mình, đêm nay bỗng trở thành ca sỹ. Một hóa thân toàn vẹn, ngời rạng khúc quân hành.
Tân đêm nay là Tân của ngày xưa.
Tôi nhìn ra bóng núi cô đơn Ghềnh Ráng. Mộ thi sĩ họ Hàn khuất trong bóng đêm.
Khách xa gặp buổi mùa xuân chín
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng
Chị ấy năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang
Quy Nhơn sẽ không bao giờ là sực nhớ. Bởi chưa xa Quy Nhơn, mà lòng tôi đã nhớ Quy Nhơn mất rồi!

10 nhận xét:

  1. KV viết ngày càng "lên chân",rất cảm động.
    DS

    Trả lờiXóa
  2. Bài này không phải của em, của một CCB cùng đi
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  3. Đúng là tình cảm của những người lính thực thụ.
    Bài này do "Trung sĩ 1" viết, một thành viên trong QSVN (chắc là người ôm chiếc Guitar)

    Trả lờiXóa
  4. Bài viết hay quá, những người lính trong cuộc chiến và nay cuộc sống bình dị đời thường. Cách sống và suy nghĩ của họ có một cái gì đó rất riêng, ở hoàn cảnh nào cũng chí cốt để vươn tới, kể cả trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn bây giờ cũng luôn nghĩ về nhau. Cám ơn tác giả.
    Phải nói để mọi người biết Phong Quảng được nhắc tới trong bài viết mới là KV.

    Trả lờiXóa
  5. "Chời"! ĐN làm lộ "mánh" rồi

    Trả lờiXóa
  6. Ủa có mánh gì đây mà mình không biết?
    Đọc lại Ký ức một người lính mới thấy (còn tiếp)...

    Trả lờiXóa
  7. K.Việt ơi, vợ đi vắng có khác. Mà sao ngày trước văn vẻ của cậu đâu có "nuột" như thế này nhỉ....
    Tớ là NKT ở HVT đây

    Trả lờiXóa
  8. @NKT:Chào học trò yêu của cô Quí, cô Trâm và tổ trưởng học tập! Ngày trước mà "nuột" được thì chắc không đến phần bà M nhỉ;D
    Mong cậu luôn vui vẻ nhé
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  9. @KV: liều quá!

    HB

    Trả lờiXóa
  10. Thông cảm, phải rất thông cảm vì KV con thì bận mà vợ ở quá xa! Có lẽ cũng cần phải đi khỏe, viết khỏe để vơi nỗi nhớ, nhưng cũng cẩn thận "khỏe như lực sĩ" cũng có lúc oải !!
    AB

    Trả lờiXóa