Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Một câu chuyện..........!(tiếp theo)

Kính thưa các anh các chị!
Mẹ tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn trong thế giới ám thị của bà, còn tôi thì tổn thương và sợ hãi. Không gian bùa chú của mẹ làm cho tôi tắc thở mỗi khi nhìn thấy, hay chứng kiến mẹ lầm rầm khấn vái cho một ai đó bắt hồn được người đàn ông mà họ yêu, họ muốn sở hữu.
Mẹ ngày càng say sưa, đam mê cái công việc mà mẹ nghĩ rằng thay đổi được cả thế giới tình cảm của người khác. Mẹ càng nghiện ngập nặng vào thú vui bùa chú, tôi càng xa mẹ nhiều hơn.
Tôi không muốn mẹ sa lầy vào oán hận, càng không muốn mẹ bị ảo giác lừa mị rằng bà có thể làm được phép nhiệm mầu để cứu rỗi thế giới yêu đương này. Tôi muốn mẹ tôi sống bình thường như những người mẹ khác, có con cái, có chồng và đầy ắp lo toan. Mẹ tôi có thể có một gia đình mới, có người đàn ông yêu thương mẹ. Thế nhưng mẹ đã chọn cách khước từ ngay cả chính bản thân mình....

 
Tôi đỗ vào Trung cấp Sư phạm, đi học xa nhà. Ngày tôi rời mẹ lên nhập học, mẹ tôi nói với tôi: "Cả đời mẹ chỉ có một vật báu duy nhất, đó là con. Mẹ không lập gia đình nữa, ở vậy cũng là vì con, mẹ không muốn chia sẻ tình cảm cho bất kỳ ai". Lần ấy, cũng là lần đầu tiên, mẹ tôi bỏ công việc bùa chú cúng vái hẳn 1 tuần, không làm lễ, không tiếp khách để lo cho tôi từng tấm áo, cuốn vở, cái cặp sách để tôi khăn gói lên trường.
Đêm trước khi sáng mai tôi xa mẹ, tôi đã thu hết can đảm để nói với bà những điều tôi muốn nói từ lâu: "Mẹ ơi, 1 tuần vừa qua con mới thực sự được sống trong tình mẹ đúng nghĩa. Mẹ có biết nhiều khi con muốn rời mẹ, bỏ đi thật xa vì con sợ những gì mẹ đang làm. Con không thích những chiếc bùa chú, không thích lời khấn nguyện, và con đau đớn mỗi khi thấy mẹ đâm kim vào những hình nộm. Con nghĩ cái công việc mẹ đang làm sẽ không thể mang hạnh phúc đến cho ai cả. Tình yêu là thứ tình cảm tự nguyện, tại sao mẹ lại bắt ép bằng những bùa chú mẹ yểm. Con không bao giờ tin vào bùa chú, con không nghĩ rằng nó linh nghiệm với bất kỳ ai. Mẹ có biết, mẹ càng dấn sâu vào công việc hiện tại, lòng mẹ lại càng nhiều oán hận hơn không? Con không thích mẹ làm điều đó nữa. Xin mẹ hãy nghe con, rời bỏ công việc vô nghĩa ấy đi để trở về với cuộc sống bình thường mẹ ạ. Con chỉ cần có mẹ là đủ cho tất cả rồi. Có mẹ con không thấy thiếu hụt người cha. Con đã đủ đầy trong tình mẹ rồi. Đừng làm thầy phù thuỷ nữa mẹ nhé". Đêm ấy hai mẹ con chúng tôi đã ôm nhau khóc.
Nhưng những gì tôi dốc lòng tâm sự và gần như cầu xin mẹ bỏ nghề làm thầy phù thuỷ dường như không thể lay chuyển hay thay đổi được mẹ. Mẹ vẫn lén lút cúng vái, và thì thào với những người gặp bà để xin bùa chú. Chỉ có điều, vì thương tôi, yêu con nên những dịp tôi nghỉ hè, lễ tết hay về thăm nhà bà đều đóng cửa không tiếp bất kỳ ai đến làm bùa chú.
Bà muốn con gái của bà được vui, và bản thân tôi dù chưa được như ý nguyện song cũng nhẹ nhõm hơn. Cho đến khi, một sự kiện xảy ra đã làm cho mẹ tôi bỏ hẳn nghề làm thầy phù thuỷ. Than ôi, sự kiện đó không ngờ lại là bước ngoặt số phận làm cho mẹ con tôi đau đớn nhiều hơn. Đó là một ngày giáp tết, năm ấy tôi đã tốt nghiệp ra trường và đã về đi dạy học ở gần mẹ để tiện chăm sóc mẹ vì nhà chỉ có hai mẹ con. Có một vị khách đột ngột gõ cửa nhà tôi làm cho mẹ tôi chết sững.
Vị khách lạ khoác chiếc áo NATO sờn cũ, chiếc mũ kêpi màu xám thủng rách lỗ chỗ, dáng người gầy gò, gương mặt khắc khổ. Ngay sau khi vị khách đó vào nhà, mẹ tôi buông rèm đóng cửa không tiếp khách. Mẹ gọi tôi lên và run người chỉ để nói với vị khách có gương mặt mỏi mệt vì bụi đường kia: "Con anh đó, giọt máu anh đã bỏ rơi suốt bao nhiêu năm nay đó".
Tôi chết đứng giữa nhà. Phải định thần mất mấy giây tôi mới chạy ù xuống bếp. Thì ra, vị khách lạ này là bố của tôi, chồng cũ của mẹ. Người đàn ông lạ run rẩy ngồi xuống chiếc ghế, cúi gằm mặt và thốt lên: "Xin hai mẹ con hãy tha lỗi cho tôi". Mẹ tôi không khóc. Gương mặt bà sau thoáng chết sững lại trở về với vẻ lạnh lùng băng giá.
Ngỡ như bao nhiêu đau khổ, oán hận chất chứa trong lòng bà giờ đã se sắt lại trong từng nếp nhăn trên gương mặt mẹ. Mẹ tôi không khóc nhưng bố tôi và tôi thì khóc. Tôi chạy trốn sau bếp để không ai nhìn thấy gương mặt tôi lúc này. Tôi để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Thực lòng lúc ấy tôi chỉ muốn cái ông khách không mời mà đến kia biến đi khỏi nhà tôi, và đừng gây ra một sự xáo trộn nào đau đớn hơn đối với mẹ con tôi nữa. Tôi ước chi mình chưa từng có bố, chưa từng được sinh ra...
Hôm ấy, bố tôi lưu lại nhà mẹ con tôi một ngày. Sau bữa cơm chiều, bố tôi đã kể cho mẹ tôi nghe những biến cố trong cuộc đời ông ấy, kể từ khi ông bỏ mẹ con tôi ra đi. Tôi đã trốn nhà trở về trường ngay trong đêm ấy. Tôi không muốn biết nhiều hơn về cái người mà số phận bắt tôi phải gọi ông ấy bằng bố. Tôi lặng lẽ khước từ tất cả.
Một tuần sau đó, mẹ nhắn tôi về nhà nhưng tôi nhất quyết không về. Tôi ở lại trường luôn 1 tháng, cho đến khi mẹ tôi báo tin ốm nặng, tôi mới trở về nhà. Mẹ tôi ốm nặng thật. Bà nằm trên giường, gương mặt xanh xao run rẩy, giọng nói yếu ớt. Nhìn mẹ bệnh nặng không ai chăm sóc, tôi vỡ oà lên khóc và ân hận vô cùng.
Tôi xin nghỉ phép 1 tuần để chăm sóc mẹ. Mẹ ốm phải mất 1 tháng mới bình phục. Từ ngày khỏi ốm, mẹ cũng bỏ luôn nghề làm bùa chú. Mẹ đốt hết những gì liên quan đến bùa ngải, đốt hết bàn thờ của thầy phù thuỷ cùng những con rối bằng vải có những chiếc kim nhọn xuyên qua tim. Mẹ đốt hết những tấm giấy bản, áo cũ, và những rễ cây rừng, đốt sạch luôn cả những lọ rượu pha lẫn những thứ bột kỳ lạ cùng với móng tay, và tóc người...
Ngôi nhà của mẹ con tôi gần như được tẩy trần, quang sạch và nhẹ nhõm hơn bởi không còn tổng hợp của những thứ bùa ngải. Tôi không biết điều gì đã đủ sức tác động mạnh để có thể thay đổi được mẹ. Tôi không biết, chỉ biết rằng sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với bố, mẹ đã thay đổi.
Những năm tháng cuối đời mẹ năng đi lễ chùa. Tôi lấy chồng và sinh con, mẹ dường như dồn hết thời gian còn lại cho con cháu. Mẹ sống lặng lẽ hơn, dành tình yêu thương cho gia đình nhỏ của con gái mẹ. Rồi mẹ bệnh nặng đột ngột qua đời năm mẹ 60 tuổi. Sau khi mẹ mất, chồng tôi khuyên tôi nên đi tìm bố. Chồng tôi nói tôi cần phải tìm ông ngoại cho các con tôi và cần phải biết tha thứ cho bố đẻ của mình.
Được sự trợ giúp của chồng, tôi đã đi tìm bố. Không khó khăn lắm để liên lạc với gia đình bên nội của tôi. Nhưng gặp bố rồi tôi mới hiểu vì sao mẹ tôi đã bỏ nghề phù thuỷ. Có thể việc làm của mẹ và số phận của bố chỉ là sự ngẫu nhiên thôi, không hề liên quan đến nhau nhưng đến bây giờ, đứng trước bố tôi mới hiểu trong lòng mẹ tôi đã xảy ra những gì. Bố tôi sống ở Hà Nội, trong một căn hộ 10 mét vuông. Suốt 15 năm nay bố nuôi vợ bại liệt. Vợ bố chính là người đồng nghiệp của bố ở nước ngoài. Bố tôi gặp bà ấy khi đã có mẹ con tôi. Sự run rủi của số phận đã cho hai người gặp nhau để rồi sau đó bố tôi không giữ được sự chung thuỷ với mẹ và cuộc hôn nhân của bố và mẹ tôi tan vỡ từ đó.
Người vợ sau của bố tôi số phận cũng bi thảm. Bà cũng đã từng có gia đình và có một con trai ở nhà. Khi gặp bố tôi, để kết hôn với bố tôi bà đã từ bỏ gia đình cũ ở Việt Nam. Sống với bố tôi được 5 năm, sinh thêm được hai con trai thì bà phát chứng đau tim nặng. Trong một lần đang làm việc, bà lên cơn trụy tim, và bị ngã, một cành cây nhọn đã xuyên thủng phổi bà, động vào dây thần kinh để lại di chứng nặng nề là bại liệt nằm một chỗ.
Bố tôi vất vả ngược xuôi đưa vợ và hai con về nước. Bố tôi làm lụng vất vả để chăm sóc hai đứa con trai và người vợ bệnh tật. Cuộc sống khốn khó đủ bề. Khi các con đã lớn hơn một chút, đã bắt đầu đến trường thì vào một ngày, bỗng dưng người vợ của bố đã tự tử bằng chiếc đũa tre vót nhọn. Trong khi chồng và các con đi vắng, bà đã lấy chiếc đũa được vót nhọn và tự đâm vào ngực. Mũi đâm hiểm xuyên qua tim làm bà chết ngay tại chỗ.
Bố tôi không lập gia đình nữa, ở vậy chăm sóc hai con. Từ ngày vợ mất, ông bỗng nhiên mắc chứng đau tim. Đi khám bác sỹ không phát hiện ra được bệnh gì cả nhưng có những lúc ông ôm thắt lấy ngực gục xuống trong những cơn đau chợt đến đột ngột. Những cơn đau làm cho ông hốc hác gầy gò. Sau này, khi các con đã trưởng thành, những cơn đau tim hành hạ làm cho ông luôn nghĩ đến cái chết. Sợ không biết với căn bệnh đau tim, sống chết lúc nào nên bố tôi đã đi tìm mẹ tôi. Ông còn nợ mẹ con tôi một lời xin lỗi. Và đó là lần duy nhất gia đình tôi đoàn tụ sau mấy chục năm xa cách.
Kính thưa các anh các chị!
Câu chuyện bí mật của mẹ tôi là vậy. Có lẽ, vì đọc những câu chuyện của quý Báo mà tôi có thêm động lực để chia sẻ với các anh các chị những bí mật chẳng đẹp đẽ gì của mẹ. Tôi tin rằng, linh hồn mẹ tôi cũng sẽ không phiền muộn hay oán trách tôi khi tôi nói ra tất cả những điều này. Duy nhất có một thắc mắc vẫn ám ảnh tôi, đó là liệu những thứ bùa chú mà mẹ tôi làm bằng lòng tin ấy có chút hiệu nghiệm nào không? Có đủ sức để làm cho cuộc đời ai đó hạnh phúc lên hay bi thảm đi được không? Và liệu số phận bi thảm của bố tôi cùng người vợ hai của ông có liên quan gì đến những bùa chú của mẹ tôi không? Nếu đúng là có liên quan thì tôi phải làm gì đây để có thể xá tội cho mẹ, giúp cho linh hồn mẹ tôi được rửa tội và siêu thoát nơi thiên đàng.

Kính thư: VTM (Hoà Bình)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét