Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

TẾT LANG THANG

Năm hết tết đến, mọi ngươi ở đâu, làm gì thì cũng mong sớm về nhà, đoàn tụ gia đình sau một năm bươn chải kiếm cuộc sống, háo hức thế . Những chuyến tàu tết bao giờ cũng chộn rộn gấp gáp, tàu ra vàng rực màu mai, tàu vảo đỏ thắm màu đào, người, hàng hóa chen chúc như muốn kéo xuân về sớm.
Duy có chuyến tàu cuối cùng trong năm thì khác hẳn, khách thưa vắng hơn và mỗi người trên chuyến tàu ấy có vẻ không có cái háo hức trước đó. Năm nào cũng vậy, mỗi lần đứng trước rào chắn chờ đoàn tàu cuối năm qua phố, dù ở cổng xe lửa số 6 trên đường Nguyễn Văn Trỗi Sài Gòn hay đầu đường Trần Phú ngoài Hà Nội tôi đều thấy thế. Trên những ô cửa sổ tàu, lướt qua là những dáng người lầm lũi, mệt mỏi. Những khuôn mặt ngó ra nhìn cảnh phố phường như chỉ nhìn vậy thôi, không cảm xúc, vô hồn. Tôi có cảm giác như nó là chuyến tàu của tâm trạng, chở trên nó những mảnh đời chật vật, éo le và thiếu may mắn trong cuộc sống. Những ai đó đi chuyến tàu cuối năm này, anh lính, chi công nhân, dân buôn bán .vv. thì cũng đều có những hoàn cảnh không bình thường.
Ấy là tôi cứ đoán thế thôi, đã đi những chuyến tàu như thế bao giờ mà biết, nhưng phải thừa nhận tôi hay nghĩ về mỗi dịp cuối năm và rất tò mò muốn có một lần đi thử.
Cách nay mấy năm bà thị xã đi thăm con vào dịp giáp tết và ở lại cùng con gái đón xuân xứ người. Còn lại một thân một mình thì cái tết nầy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Theo truyền thống, tập tục cũng chuẩn bị mua sắm nhưng chẳng hứng thú gì. Cũng trong lúc lang thang chuyện mua sắm, qua đường Lý Thường Kiệt thấy quảng cáo du lịch Vân Nam xuất hành tối 29 tết. Thế là đi, đi trốn cảnh buồn cô độc, đi theo dụ dẫn của mấy anh làm tua và cũng muốn xem,nhắm cái chuyến tàu cuối năm ấy thực hư ra sao(?).

Cứ ngỡ sẽ gặp ai đó trong chuyến tàu cuối năm đầy tâm trạng, nhìn và nghe họ trải lòng để biết thêm những gì chưa biết. Thế nhưng trên sân ga không như mường tượng, khách du lịch đông quá, ai cũng hồ hởi rạo rực, đủ lớp người, đủ lứa tuổi. Thấp thoáng đâu đó những bóng người tất bật, lầm lũi nhưng khiêm nhường, mờ nhạt giữa đám đông du khách. Hơi thất vọng một chút và chợt nhận ra một cách đón tết khác với truyền thống xưa của dân Việt hôm nay.
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét