Sắp hết năm cũ, đọc được câu chuyện dưới đây thấy đã và thú vị quá. Nghe nói tác giả (nhà văn TH) là em gái của một bác Trỗi K4 nhà ta. Nếu một nhân vật (phụ huynh Trỗi) trong câu chuyện này đúng là thật thì anh em ta còn phải "xách dép" theo cụ dài dài. Sang năm mới, chúc các bác có một TY....đẹp (nếu có).
"...Không biết tình yêu là cái gì, mà nó giày vò cả hai người đàn ông sắp năm mươi và sắp chín mươi, đến thế?..."Tác giả |
Có một câu chuyện sau bức ảnh này:
Đó là cái chàng thợ săn đã trao súng vào tay mình.
Chàng thợ săn nhà nòi, con ông vua hổ xứ Bắc. Chàng cũng là thợ săn lõi đời, chả hiểu dòng đời xô đẩy ra sao, chàng thợ săn lại thành trưởng trạm kiểm lâm.
Ban ngày, chàng bắt nạt lâm phu vào rừng đốn củi, đêm về chàng lén lút nấu cao hổ (cũng nghề gia truyền) và nhồi bông các con báo, beo, đại bàng, kể cả sóc nhí. Vì chàng khéo, chàng tỉ mẩn, chàng hiểu các con thú và chàng cũng hiểu rõ các bắp thịt gây nên các ảo giác chuyển động.
Lúc mình gặp chàng, số mình thật đen đủi vì có ông chồng kè kè áp tải, ông chồng mình không duy tâm mà phải nói là rất duy tâm, ông luôn luôn tin rằng, mọi chuyến đi (dịch chuyển) luôn chữa lành các vết thương cho mình, và hàn gắn mọi mối quan hệ của mình. Vì thế, ông thích mình đi khỏi cửa, đi khỏi nhà, đi khỏi thành phố, miễn đừng đi khỏi đời ông ấy.
Mình nói là đen đủi, vì cho đến giờ, đây vẫn là chuyến đi duy nhất mà mình bị ông chồng áp tải, mình không xoay trở gì được.
Đen hơn nữa là lúc đó, chàng trưởng trạm kiểm lâm đang yêu một cô nhóc, là bạn đang học cùng lớp cấp ba của con trai chàng, ặc ặc.
Nhưng vậy thì liên quan gì tới câu chuyện mà mình kể, vào ngày cuối cùng của năm cũ, khi bánh chưng nhà mình đã vớt, nồi xoong dưới bếp đã đầy ắp món ngon và tủ lạnh chất đầy rau tươi dành cứu đói mùa Tết cho cô nàng nghiện salad?
Là vì bỗng dưng, sáng qua, hai tám Tết, bố mình lù lù hiện ra ở cửa, trở về sau một cuộc thất tình đau đớn vì cô người yêu bốn mươi lăm tuổi vào tuần trước đã dứt áo bỏ lại ông già chín mươi ở lại nơi chân núi xa xôi, cạnh một ông trạm trưởng trạm kiểm lâm vừa mất chức và vừa bị cắt thừa kế!
Trước khi đi, cô người yêu của bố mình chỉ mang theo một cái xoong nấu canh, là thứ mà cô yêu thích trong căn nhà có cái bếp củi ở chân núi nghèo. Và bố mình đau buồn nói, cô ấy mà nói một tiếng, bố mua cho cô ấy cái xoong vài triệu, chứ không phải cái nồi cũ ấy.
Mình nghĩ, mọi người phụ nữ luôn có lý lẽ của riêng mình, khi đến với tình yêu hay khi rời bỏ tình yêu. Một bà quê mùa hay một bà mệnh phụ rởm đời thì rồi cũng sẽ phải có lúc loay hoay như nhau khi phải lựa chọn sinh tử giữa một người đàn ông và một cái nồi cũ. Thế mới là đàn bà!
Chuyện lan man sang cơn thất tình của chàng thợ săn. Chàng mất chức trưởng trạm kiểm lâm vì một cuộc hội nghị bảo vệ rừng tổ chức lần trước ở tỉnh chàng. Trước mặt các quan chức trung ương và các nhà khoa học từ mọi nơi về, chàng đứng lên xin phép hồn nhiên:
- Tôi xin khẳng định là phá rừng thì không bao giờ ngăn chặn được, vì kiểm lâm chúng tôi chỉ ngăn được lâm tặc phá rừng, chúng tôi không bao giờ ngăn được quan chức phá rừng!
Trước những cái mồm há hốc giữa hội nghị, chàng gãi tai bảo:
- Thì đấy, ai vào săn thú cũng có giới thiệu, bảo lãnh, người nhà của quan chức. Chứ thường dân ai dám mang cả ô tô lẫn súng săn hiện đại đi thành đội ngũ vào rừng săn? Chặt gỗ thì dân chỉ chặt được củi cành, quan mới chặt được rừng gỗ. Ai dám bỏ tiền triệu ăn thịt thú rừng đặc sản, lâm tặc chăng, hay kiểm lâm, hay dân? Chắc chắn đều không!
Suýt nữa chàng buột mồm nói thêm, đến thuê tôi nhồi bông các chủng loại beo, báo, gấu, hổ, đều đại gia đấy chứ đâu!
Dù không buột mồm câu đấy, hội nghị kết thúc, chàng vẫn mất chức trưởng trạm kiểm lâm như thường. Chàng không lấy đó làm buồn, vì người yêu chàng đã thi xong học kỳ hai của năm cuối cùng đời học sinh, chàng sắp cưới được nàng về làm vợ. Trước khi làm đám cưới, chàng phải làm một việc nho nhỏ nữa, không mấy đáng kể, đó là về nhà bỏ vợ.
Việc cỏn con này lấy đứt mất của chàng khoản thừa kế chục ha đất và một trang trại do chàng ba mấy năm nay gây dựng lên, cho bố mẹ. Chàng bị bố mẹ đuổi khỏi chính nhà chàng, y như Steve Jobs một ngày đẹp trời đã bị Apple sa thải. Bố mẹ chàng phản đối việc chàng lấy con oắt con làm vợ. Phản đối chỉ vì chàng không đưa ra được một lý do nào khác, ngoài lý do tình yêu.
Yêu đương gì ở thời đại này? Làm gì có cái gọi là tình yêu trong thời buổi này nữa?
Thà cứ nói là tình dục, thì còn dễ tin, thà cứ nói đó là ham của lạ, thì còn dễ nghe, thà cứ nói là tham gái trẻ phụ nghĩa tao khang, thì còn dễ hiểu. Chứ tình yêu, lọt làm sao được cái lỗ tai? Đùa à?
Chàng đành đi mua một quả đồi, và một ngôi nhà nho nhỏ, thuê một chú trợ lý trông coi đầm, ao, vườn rừng, rồi rước cô bé người yêu về, đẻ một đứa con, vừa mới chào đời ngay trước Tết vài tuần. Những cơn đánh ghen của vợ cũ và những cơn phỉ báng, sự cô lập của bố mẹ khiến tình yêu của chàng mệt mỏi. Chàng kiểm lâm than thở với bố mình:
- Cháu bốn mấy tuổi đời, không lẽ không được một lần quyết định làm cái việc mà cháu muốn làm?
Giây phút cuối năm lọ mọ trên mạng tìm câu lạc bộ khiêu vũ tuổi già, trong một kế hoạch âm thầm hòng sau Tết níu chân ông bố lại Hà Nội, mình bỗng nhiên phì cười, vì nhận ra rằng:
Không biết tình yêu là cái gì, mà nó giày vò cả hai người đàn ông sắp năm mươi và sắp chín mươi, đến thế?
Đàn ông hẳn thấy chàng kiểm lâm, đã tới tuổi đó, còn bỏ vợ bỏ con, bỏ cả tài sản, để chạy theo tình yêu, đích thị là một kẻ ngốc.
Còn phụ nữ, thực sự, mình nghĩ nhiều phụ nữ sẽ tin rằng, đấy mới là một người đàn ông.
Trang Hạ (Nguồn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét