Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

Gặp bạn cũ, nhớ chuyện xưa

Thanh Trung kể, Hameo ghi

Lần trước vào công tác Sài gòn gặp lại Hứa Bá Vũ, tôi sực nhớ tới chuyện xưa.

Đó là lúc ở trại Đồi, phía trước nhà có con suối rộng, bọn mình vẫn ra tắm. Con suối nông choẹt, lội xuống chẳng đủ ướt quần đùi. Nhưng nhờ dân địa phương xếp một dãy đá bắc ngang làm con đường đi qua nên tự nhiên trở thành một cái đập nhỏ chắn dòng nước lại tạo thành một cái vũng kha khá. Chỗ sâu nhất cũng lên tới bụng bọn mình (học sinh lớp 5). Chỉ có thế mà bọn học sinh hàng ngày vẫn ra tắm táp mà còn tập bơi nữa chứ! Trên bờ cũng có một khoảng đất tương đối rộng đủ để đùa ngịch, chạy qua chạy lại.

Hồi đó có Sỹ Bắc ở khóa 5 mới được “tăng cường” về khóa 6 nghịch thuộc loại “đại ca”. Sỹ Bắc có tướng ròm ròm, nhanh nhẹn, luôn có mặt trong ra các trò nghịch ngợm. Một lần ra suối tắm, mấy đứa bày trò lấy cái cây nứa giơ ngang qua chơi nhẩy cao. Thôi thì mặc sức “trổ tài”. Bỗng từ đâu, Sỹ Bắc chạy tới nói: xem tao này! Và nó nói tôi cầm cây nứa giơ lên để nó biểu diễn kiểu nhẩy mới (so với bọn tôi lúc bấy giờ). Nó từ từ chạy tới tung người lên, bay đầu qua trước, tung 2 chân lên sau rất điệu nghệ. Kiểu mà hồi đó anh em mình vẫn gọi là nhẩy “bông nhê”. Cả bọn khen hết lời. Tôi đứng đó cũng hô lên: Nhẩy đẹp quá!. Hứng khởi, Bắc kêu: Mày giơ cao thêm, tao nhẩy lại cho xem! Lần này nó làm điệu bộ rất đẹp từ từ nhào qua cây nứa, ngã lộn qua bên kia. Vỗ tay quá trời. Sỹ Bắc ngã xuống nằm sóng xoài nhưng vẫn cố cười rồi từ từ bò dậy. Nhưng khi chống tay, bỗng nó nhìn xuống và nói: Ơ, ĐM … gẫy tay rồi! Vậy là mặt nó từ méo xẹo và khóc ầm lên: Đau quá! Đau quá! Hu hu … Cả bọn đứng chết trân chẳng biết phải làm gì nhìn nó lăn lộn dưới đất với cái tay gẫy, xương ở chỗ cổ tay đâm lòi cả ra ngoài trông đỏ đỏ, trắng trắng như xương gà ….

May sao, lúc đó Hứa Bá Vũ chạy tới. Vũ lúc đó mới từ trường Miền Nam chuyển qua. Tuy học lớp 6 với bọn tôi, nhưng nó đã lớn, tuổi cũng cỡ các anh khóa 1. Nó to cao hơn hẳn bọn tôi một cái đầu. Vũ chạy tới bế xốc Bắc lên chạy thẳng về Quân y. Bắc la um sùm: anh Vũ ơi, đau quá, em chết mất! Cả bọn cũng giải tán đi về.

Vậy mà từ hồi đó đến giờ mới gặp lại Vũ. Quên sao được, thằng duy nhất có họ “Hứa” ở Đại mình! Nhớ lại chuyện cũ, vẫn “mày, tao” thân mật với thằng bạn cùng khóa. Vũ cự: Ê, tao lớn hơn tụi mày, phải kêu là anh Ba đó! - Ừ, thì anh Ba. Xin lỗi nha!

TTr

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét