Tôi có một lũ bạn học với nhau từ nhỏ, giờ thì mỗi đứa đều có mỗi nghề có gia đình và thành đạt, lâu lâu tụ lại gặp nhau một lần, bạn cũ gặp nhau cũng rất vui thì cũng chẳng có chuyện gì nếu không có chuyện nói tục chửi thề quen miệng của mấy ông bạn từ thủa thiếu thời giờ đã sang tuổi làm ông bà đáng kính mà tôi muốn kể ra đây: Các chiến hữu ấy
không kể gì ngồi trong quán đông người nam nữ lão ấu đều có,
thôi thì bia vào lời ra các “tiếp đầu ngữ” các từ “ Đan mạch” được thả cửa văng ra với đủ mọi thứ, ghép với tất cả mọi câu khiếp quá, nhiều lúc tôi là thằng đàn ông mà cũng phải đỏ mặt ,
phát ngượng và rất ngại vì không biết những người xung quanh nghe thấy chắc người ta tưởng chúng tôi là một lũ dao búa, ngoài đường ngoài chợ, vô học, chỉ biết rành một thứ ngôn ngữ tục tĩu.
Có một lần, dự đám cưới con một đứa bạn tôi, đám tiệc thật hoành tráng, có rất đông bạn bè, đồng nghiệp, gia đình 2 họ đến dự, không biết thỏa thuận thế nào mà ông bạn yêu quí của tôi lại được chỉ định phát biểu thay mặt cho 2 gia đình nhà trai nhà gái, biết là ông bạn tôi rất hay quen văng tiếng “ Đan mạch” nên tôi cũng rất lo, thế rồi đến lúc hắn phải lên ấp úng phát biểu, tuy có trục trặc đôi chút, bạn tôi toát mồ hôi hột, cũng hoàn tất được bài “diễn văn lịch sử” đầy khó khăn ấy trước"rừng" bá quan bằng hữu hai họ.
Lúc ghé qua chỗ tôi, nó thì thào: “ Mẹ nó, lúc cầm cái mic gõ mãi không thấy kêu, bực quá may mà kìm được, chứ suýt là tao văng “củ khoai” ra là bỏ mẹ.” cả lũ xung quanh nghe đều lăn ra cười bò.
Hoàng Anh K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét