Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008

Đoạn kết: TIẾP THEO BÀI" NHƯ CHƯA HỀ CÓ SỰ CHIA LY"-

Để cho 2 cha con ngồi với nhau một hồi lâu. Lúc này phục vụ đã bưng đồ ăn lên, nhưng chúng tôi xua tay bảo khoan hãy mang vào phòng. Họ chẳng hiểu tại sao? Có chuyện gì xảy ra? Sau một lúc chúng tôi vào lại phòng. Anh Xuân trong cơn xúc động nói: "Tôi không ngờ lại gặp con, ngàn lần xin lỗi con, ngàn lần cám ơn các anh cho cha, con tôi được gặp nhau. Tôi có lỗi rất nhiều với mẹ, con cháu. Từ nay tôi xin hứa sẽ không bỏ mẹ, con cháu, sẽ bù đắp sự thiếu thốn bằng tình cảm cho cháu ...".

Chia tay anh Xuân,chúng tôi phải trở về HN. Vui vì chuyến đi của chúng tôi thành công ngoài mong đợi. Trong đó yếu tố may mắn quyết định tất cả như kịch bản đã dựng sẵn, mặc dù chẳng ai có thể viết được kịch bản như thế cả? Như thể ông trời đã định sẵn cho 2 cha con gặp nhau vậy. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Trên đường về tôi nhận được điện thoại của anh Xuân báo đang nằm trong bệnh viện cấp cứu huyết áp lên quá cao, anh đề nghị không cho Thư biết. Tôi khuyên anh cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng lên gặp cháu trên HN vội (vì trước đó anh có nói sẽ lên HN vào ngày hôm sau, trước khi chúng tôi trở về SG). Sau khi chúng tôi ghé nhà thờ đá ở Ninh bình tham quan. Tôi gọi điện hỏi thăm sức khỏe của anh thế nào? anh nói đã đỡ và nói chuyện với Thư. Không biết 2 cha con nói chuyện thế nào, nhưng chúng tôi chỉ nghe loáng thoáng: "Mẹ và con đã tha thứ cho ba rồi, không còn giận ba nữa đâu". Ôi tấm lòng của người phụ nữ thật bao dung biết bao! Làm cho cánh đàn ông chúng ta phải suy nghĩ , nếu tình huống ngược lại ta có làm được như thế không? Chắc chắn là không! Trưa thứ 6, ngồi ăn với Chí Hòa . Sau khi nghe chuyện, Chí Hòa có nói: "Người đàn ông bỏ vợ sẽ cảm thấy có lỗi gấp đôi khi người phụ nữ ở vậy không đi lấy chồng”. Ngày hôm đó mẹ của cháu Thư gọi điện thoại cho con hỏi thăm anh Xuân xem tình hình thế nào? Anh Xuân ra sao? Chứng tỏ chị không thể quên được anh! Chiều thứ 7 là ngày chúng tôi phải ra sân bay, buổi sáng mới 7h30 đã thấy anh Xuân vác 1 bao tải to vào phòng tôi, đang ngồi đọc báo tôi hỏi anh vác gì mà nặng thế? Anh nói :"Đêm qua không ngủ được, 4h00 sáng dậy chạy lên đây. Có chút quà đặc sản TH mang lên cho gia đình trong đó và các anh". Nhìn hai cha, con quấn quýt không muốn dời lòng chúng tôi cảm thấy ấm lại. Tôi nghĩ :"Chúng ta chưa làm được gì cho cộng đồng thì hãy mang lại hạnh phúc, niềm vui cho những người xung quanh ta đã".

Một câu chuyện có hậu? Chúng ta chưa có câu trả lời ngay được? Còn phụ thuộc vào anh Xuân! Tất nhiên mọi người còn có nhiều câu hỏi tại sao đối với anh Xuân? Tại sao từng ấy năm,mặc dù anh vẫn nhớ địa chỉ mà không hề có liên lạc. "Tại sao thế này,tại sao thế kia....Hãy để cho tòa án lương tâm hỏi anh Xuân. Tất nhiên người đàn ông cũng có lí do để biện minh cho hành động của mình.". Nhưng mục đích của chúng ta đã đạt được, cháu Thư đã tìm được cha. Quan trọng hơn hai cha con đã nhận nhau. Anh hứa một ngày không xa anh sẽ vào trong SG gặp mẹ, con cháu Thư.

Còn tôi chỉ nói với Thư rằng: "Bây giờ con có thể ghi tên cha vào trong lý lịch được rồi!".

Cháu trả lời: "Dạ! "....

Hết

Hồ Bá Đạt

11 nhận xét:

  1. Một câu chuyện thật rất hay, rất cảm động mà chắc mấy nhà văn thứ thiệt khó mà nghĩ ra.
    Xin AE đừng đặt câu hỏi "tại sao?". tại vì như thế nên mới có chuyện này. Đấy là câu trả lời và nếu còn nữa thì là chuyện nội bộ gia đình anh Xuân - cháu Thư. Thế là đủ.
    Đạt bột làm được việc quá tuyệt!

    HMK6

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện thật, người thật rất cảm động & đặc biệt hay ở ý nghĩa rút ra với cộng đồng.
    Xin cảm ơn các bạn, và cảm ơn cuộc đời, với những việc đẹp như cổ tích vẫn còn tồn tại trong thời đại này.
    Chợt nghĩ: còn trường hợp cánh đàn ông không biết, cánh phụ nữ không cho hay, thì cũng gay đây! (mà mấy ông 'nội' tài hoa như cánh BT chúng ta, có dám chắc mình chẳng có ai yêu ngoài vợ không ? ...)

    Trả lờiXóa
  3. Câu chuyện rất hay, rất cảm động.
    Cám ơn HBĐ.
    Tôi cũng chợt nghĩ nhu bangoc và chợt "chột dạ": nhỡ đâu mình...

    Trả lờiXóa
  4. Lọat kí sự này, có lẽ, hay nhất trong năm. Các blogger Uttroi có đồng ý bình bầu như vậy?
    KQuốc

    Trả lờiXóa
  5. Có những phút giây, để rồi làm ta và người suy ngẫm(vấn vương,day dứt,tủi hổ,căm giận, ân hận,chờ mong,...)kéo dài hàng chục năm .

    Trả lờiXóa
  6. sự kiện câu chuyện rất cảm động (đậy). Tôi chỉ ko thík đoạn "tại sao..." cuối bài. Mong người viết bài lược đi được ko, cho nó nhẹ nhàng!

    Tuổi nhỏ làm việc nhỏ. Tuổi già làm việc ko lớn. Có hề chi! Miễn sao đóng góp cho cuộc đời ấm áp thêm tình người.

    4 SG

    Trả lờiXóa
  7. BuiThang:
    Chuyen Dat viet nen binh bau duoc 2 den 3 giai: Giai Tinh cach Troi; Hay va dep ve noi dung; Giai tinh nguoi; Giai nguoi viet ve chuyen nguoi khac nhung lai cung tham gia vao trong chuyen, tao dung nen chuyen ma lai dat ket qua tuyet voi.
    Dang di cong tac PhanThiet, tieng Viet khong dau, mong cac bac thong cam.
    Mai kia ve HCM xin gap Dat, de viet them ve ban minh.

    Trả lờiXóa
  8. Bài hay, giàu tính nhân văn.
    "Cuộc đời là chuỗi đôi khi"- Đôi khi anh em ta làm được những chuyện trên cả tuyệt vời. Cảm ơn Đạt bột!
    TM

    Trả lờiXóa
  9. Cảm ơn anh đã cho chúng em thấy sống sao cho có ý nghĩa.Em đã nghe chuyện này nhiều lần trực tiếp do anh kể,giờ đọc lại vẫn thấy mắt cay cay

    Trả lờiXóa
  10. Thằng cha Đạt bột này thế mà giấu tài , nhưng cái kim trong bộc lâu ngày cũng phải lòi ra ...
    Hắn viết còn hay hơn cả KVK7 nữa đó .
    Đạt ạ , hãy viết khỏe lên nữa đi , một bài viết của bạn thôi ( tuy câu văn còn thua xa bọn nhà văn nhưng tính nhân văn của bạn trong đó thì bọn nó phải gọi bạn bằng " cụ " :D )nhưng đã làm cho nhiều người phải để ý đấy . Tôi xúc động thật sự và tự hào vì có bạn .
    Thanks.

    Trả lờiXóa
  11. Hôm rồi ra Bắc,tính ghé LS của bạn Kiên thăm.Nhưng vì đang bão nên không ghé được.Hẹn bạn lần sau vậy.Chúc bạn và gia đình mạnh khỏe,làm ăn phát tài.

    Trả lờiXóa