Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

Lại nói về cái sự buồn cho các bạn đỡ… buồn!

Buồn quá! Hôm trước đã buồn rồi. Đến hôm nay còn buồn hơn nữa! Mỗi ngày một buồn thêm. Nỗi buồn hôm nay có vẻ nhiều và “sâu lắng” hơn hôm trước nữa. Lúc nào cũng buồn, cái sự buồn nó có vẻ “thường trực” hơn chứ không như mấy hôm trước – chỉ thỉnh thoảng mới buồn…

Có thằng bạn cùng học hồi trường Trỗi. Mình vẫn nhớ ngày xưa nó học rất giỏi, nhất là các môn xã hội. Học môn nào cũng vậy, ở trong lớp, cô chưa hỏi thì nó đã giơ tay rồi, ngồi vào lớp là nó cứ giơ tay sẵn vì đằng nào thì nó cũng trả lời được. Những bài tập gì mình “bí” cả ngày thì nó cũng đều giải cái vèo chẳng cần nghĩ! Thằng này chả thấy khi nào nó buồn.

Đúng rồi, phải mời nó ra quán thịt chó nào ngon ngon mà “tư vấn” thôi!

Bây giờ thì tính nết nó có vẻ khác nhiều. Lúc nào nó cũng trầm ngâm suy nghĩ, như thể nó cũng đang có sự gì buồn thì phải.

Ngồi lai rai một lúc, (đợi nó uống hết tới 2 ly bia lận!), xem chừng thằng bạn có vẻ cũng đã đỡ buồn.

Tao độ này cứ hay buồn mà…

Chẳng để cho mình kịp giãi bày, với vẻ mặt buồn buồn, nó triết lý:

Buồn bây giờ là bệnh xã hội! Thời buổi này ai không buồn mới là lạ! Là mày lo nghĩ nhiều quá đấy thôi. Lo nghĩ nhiều rồi thì cả nghĩ, cả nghĩ rồi thì sinh buồn là phải rồi! Lo với buồn thì cũng thế...

Rồi nó khuyên:

Mày nên tìm đọc cuốn “Quẳng gánh lo đi mà vui sống”. Mà phải đọc cuốn của tác giả người Mỹ cơ, chứ đừng đọc cũng cuốn như thế của tác giả người Việt! Mà cũng đừng nên đọc bản dịch, thằng cha nào dịch dở lắm, không thoát nghĩa! Thế mày đã đọc cuốn đó chưa?

Thú thật với mày, độ này lúc nào cũng buồn, tao chẳng còn thiết gì đến đọc sách nữa…

Thế thì mày phải tìm đọc khẩn trương! Tao thấy mày cứ suốt ngày chúi đầu vào ba cái bờ lốc bờ liếc tào lao chẳng được cái tích sự gì!

Rồi nó hạ giọng vẻ quan trọng:

Nói thật với mày, tao cũng suốt ngày “lang thang” trên mạng. Nhưng mà tao chỉ đọc tài liệu tiếng Ing – lít thôi. Phải nói mấy thằng Tây nó viết chí lý lắm. Cái gì chúng nó cũng biết, cái gì chúng nó cũng nghiên cứu đến nơi đến chốn. Bọn Tây giỏi thật! “Cha tiên nhân thằng Tây”!

Nhưng mà vốn tiếng Anh của tao cũng phọt phẹt lắm. Mày không nhớ ngày xưa chúng mình học tiếng Nga à? Còn tiếng Anh thì sau này tao đi học thêm buổi tối mấy năm trời cũng chỉ quen được có mấy cô bạn…

Thế thì mày đành phải đọc bản dịch vậy! Dù sao cũng còn hơn cuốn của tác giả người Việt!

“Quẳng” gánh lo đi? Quẳng dễ thế ư? Mà có phải ít đâu, những cả “gánh” mà cũng quẳng ngay được ư? Tài thật! Tay nào viết cuốn này chắc phải là bậc thánh nhân, không phải người thường!

Mà sao lại không quẳng được nhỉ? Thiên hạ người ta muốn là có thể “quẳng” ngay được cả gánh. Mà nỗi buồn của mình thì đâu đến cả gánh! Nỗi buồn của mình so với thiên hạ thì ăn thua gì! Hôm nào rỗi nhất định phải tìm cho ra cuốn đó mà đọc thôi!

Dù sao thì mình cũng không tin lắm: làm gì có chuyện đọc sách mà giải quyết được nỗi buồn!

Từ sau cái buổi nhậu hôm ấy về lại có vẻ buồn hơn nữa! Chẳng hiểu vì sao…

Hay là mình có bệnh? Nhiều khả năng lắm. Thì cũng 53 rồi còn gì! Đúng rồi, các cụ bảo: “Bốn chín chưa qua, năm ba đã tới” mà. Nhất định là mình phải có bệnh gì rồi! Thiếu gì người mới có ba bốn chục tuổi mà còn phát hiện ra cả tỉ bệnh, thậm chí còn giở giở hâm hâm đấy thôi.

Nhưng vừa mới đi kiểm tra sức khỏe hôm nọ, cả một ngày, làm bao nhiêu là xét nghiệm, bệnh viện người ta kết luận là không làm sao cả cơ mà!

Hay là bệnh viện không tìm ra cái bệnh buồn của mình? Hay là người ta “nhầm” kết quả xét nghiệm của mình với một thằng cha nào đó đang không buồn, hoặc vừa mới nhậu thịt chó tưng bừng xong?...

Đúng rồi, có phải trường hợp nào cũng phát hiện được bệnh đâu. Thì thực tế rành rành ra đấy thôi. Báo chí chả viết về bao nhiêu trường hợp là gì: có người bị đau tai phải thì bệnh viện mổ tai trái, đau ruột thừa thì bệnh viện cắt mất quả thận… Toàn là “nhầm” cả đấy thôi!

Mà đấy là những bệnh còn nhìn thấy được, chứ còn cái bệnh buồn của mình thì có nhìn thấy đâu, “nó” có hình thù gì rõ rệt đâu, “nó” có hay “nằm” cố định ở chỗ nào đâu…

Hay là hôm nào đi khám lại? Nhờ bạn bè giới thiệu cho một tay bác sĩ giỏi? Không hiểu trong đám bạn Trỗi ngày xưa có thằng nào học ngành y không nhỉ? Có thằng nào làm nghề bốc thuốc “da chuyền” không nhỉ? Mình cứ lười đi tụ tập với bạn bè tai hại thật! Đến lúc gặp khó khăn chẳng biết nhờ ai... (Hay là tại trông mình lúc nào cũng buồn buồn nên các bạn không muốn mời chăng?)

Nhưng mà vào bệnh viện bây giờ cũng rách việc lắm: thế nào chả phải chụp xi-ti, rồi lại “cắt lớp”! Như thằng bạn Trỗi mình đấy thôi, hôm nọ chỉ có sổ mũi hắt hơi mà vào bệnh viện họ còn bắt phải chụp xi-ti rồi “cắt lớp” là gì, chưa kể lại còn tốn thêm tiền triệu…

Ngộ nhỡ lại tìm thấy vài ba bệnh nan y nữa thì có mà chết thêm à? Ngộ nhỡ lại lây thêm bệnh mới ở bệnh viện? Nghe nói các bệnh viện bây giờ đầy ắp người “tiêu chảy cấp”, chỉ cần hít phải cái con gì phẩy phẩy ấy là…

Thì hôm nọ vào khám, cái cô y tá xinh xinh đo huyết áp chỉ có bóp bóp … tay mình, mà mình chả lên cơn huyết áp là gì…

Thế chả lẽ ngành y bây giờ lại chịu bó tay với cái bệnh buồn hay sao?

May quá, gặp thằng bạn Trỗi ngày xưa, nó lại có con em họ (rất xinh) làm trong ngành y. Mình kéo ngay nó vào quán thịt chó. Có em họ làm trong ngành y thì thế nào chả biết ít nhiều về bệnh tật của xã hội bây giờ!

Sợ ngồi lâu, ông bạn uống nhiều mất tỉnh táo, mình phải giãi bày ngay:

Không hiểu sao mấy hôm nay tao cứ thấy buồn. Buồn dai dẳng, buồn anh ách, lúc đầu thì chỉ một chỗ, sau rồi thì nó “lan tỏa” ra, chỗ nào cũng buồn, bây giờ thì buồn đến cả các ngón chân ngón tay…

Chẳng cần nghe mình trình bày hết, nó phán chắc như đinh đóng cột:

Mày bị phong! Bệnh phong rồi!

Thôi chết tôi rồi! Bệnh phong ư? Là bệnh hủi! Cái bệnh mà cả xã hội đều xa lánh! Cái bệnh mà không ai muốn dây vào…

Thế thì khổ tao rồi! Đã buồn rồi bây giờ lại còn khổ nữa… Sao cái số tao nó hẩm hiu thế?

Chừng như thấy mình có vẻ “tuyệt vọng”, thằng bạn tung ra cái phao:

Nhưng mà không sao, đừng lo! Như mày nói thì bệnh của mày mới xuất hiện vài ba hôm nay thôi chứ gì. Vào viện sớm thì bệnh gì chữa cũng khỏi. Đến ung thư còn chữa được nữa là cái bệnh buồn vớ buồn vẩn của mày! Để rồi tao giới thiệu con em họ tao cho mày. Con em họ tao nó cũng nhiệt tình lắm…

Nghe nó hứa sẽ giới thiệu cho mình con em họ nhiệt tình, thấy… hồi hộp và cũng đỡ lo, đỡ buồn đi thật!

Nhưng mà chia tay nó, vẫn cứ có cảm giác… buồn. Thậm chí là buồn hơn, buồn không làm sao dứt ra được.

Tối về, tâm sự với bà xã:

Mấy hôm nay bố cứ thấy buồn mà…

Bà xã “đốp” luôn:

Đáng đời! Bố cứ không chịu ăn rau! Ở tuổi này là phải ăn nhiều rau vào. Cứ bia bọt với thịt chó rồi thế nào cũng lại “gút” nữa cho mà xem! Buồn mà không “dứt” ra được là phải rồi! Bố phải ăn nhiều rau vào cho nó có chất xơ…

Bà xã mình thì không phải dân ngành y, chỉ làm ở Bộ y tế thôi. Hàng ngày đi làm, tiếp xúc nhiều với các bác sĩ, chắc hắn cũng “nghe hơi nồi chõ” được nhiều. Mấy bố con mình có nhức đầu sổ mũi gì cũng một tay bà ấy “điều trị” tuốt, cũng hiệu quả, chưa thấy có trường hợp nào “tai biến” cả!

Nhưng riêng trường hợp buồn này của mình thì mình vẫn hơi nghi nghi: Đơn giản thế thôi sao? Buồn nhiều mà không… thì ăn rau vào là giải quyết được hết buồn ư?

Mới có 3 “chiên da” mà đã 3 ý kiến khác nhau! Thật chẳng biết đâu mà lần nữa…

Thế nó là cái bệnh gì thế nhỉ?

Thôi, dù sao thì từ mai cũng thử ăn nhiều rau vào xem sao rồi từ từ tính tiếp. Ăn nhiều rau thì cũng chẳng tốn kém gì.

Mà bà xã mình đã nói thì cấm có sai bao giờ!

10 nhận xét:

  1. Tớ là Tô Tuấn B3 chào các bạn!
    Tớ cũng chẳng biết những bài viết về nỗi buồn kiểu thế này pót lên đây có được không nhỉ? Vì đọc thấy cái tiêu chí của blog này là "... học hỏi, tôn trọng lẫn nhau... và giúp đỡ nhau trong cuộc sống". Mà mấy bài của tớ thì cũng chẳng giúp được gì cho các bạn cả!
    Tớ chỉ có mong muốn làm sao để các bạn vui dù chỉ một phút, nhưng cũng chẳng biết có "hợp" với các bạn không nữa?
    Có gì thì cũng cứ còm-men thật lòng nhé để lần sau tớ rút kinh nghiệm.
    Thân ái.

    Trả lờiXóa
  2. Bài viết này của bạn cũng rất hay. Nhưng "chiên da" nhà tôi lại phán: "Bố nó chịu khó ăn nhiều rau cho nó nhuận tràng" chứ làm sao chữa được bệnh buồn.(Bà thị xã nhà tôi cũng làm việc ở bệnh viện to cơ đấy. Cô ấy coi thư viện!).

    Trả lờiXóa
  3. Doc bai cua To Tuan thay hay hay. Hy vong bai sau se la chuyen giai quyet noi buon.
    Khong hieu sao may hom nay khong vao duoc Firefox ma phai qua Yahoo nen khong danh chu bang font tieng Viet duoc. Lam the nao ha TQ uttroi?

    Trả lờiXóa
  4. Chữa bệnh buồn? Quá dễ. Bạn kiếm một cái ghế và một sợi dây thừng, một đầu dây buộc lên xà nhà, đầu còn lại thắt thòng lọng và tròng vào cổ mình. Lấy chân hẩy nhẹ cái ghế một phát thế là "Buồn ơi,chào mi"!
    TM

    Trả lờiXóa
  5. Có 1 giáo sư đầu nghành từng phán:"10 kí rau bằng 1 kí thịt bò"?Không biết có đúng không?Nhưng ăn rau chắc chắn an toàn hơn thịt bò,ít ra nó không gây ra bệnh gút,bệnh cao huyết áp...Hơn nữa bây giờ chưa chắc đã là thịt bò mà là thịt trâu,thịt ngựa gì đấy?Chào Tô Tuấn,chuyện của bạn vui,khi nào vô SG giải quyết nỗi buồn nhé!Nhớ hú tôi.

    Trả lờiXóa
  6. Rất vui khi bài viết về nỗi buồn lại được các bạn xa gần hưởng ứng, dù chỉ vài ba còm-men động viên nhau cũng thấy thật là quý. Nhiều khi vào blog vài lần mà không thấy có gì vui vui, không thấy có "vấn đề" gì để còm-men thì cũng "mất hứng", đâm ra bạn bè cứ ngày một xa cách...
    Cảm ơn các bạn đã bớt chút thời gian quan tâm đến gánh "dưa lê" của mình. Đi "buôn dưa lê" cũng chỉ mong sao có nhiều người tạt qua "xem hàng" rồi có nhời phê bình "nghiêm khắc"...
    Thân.

    Trả lờiXóa
  7. Tuan_tongayxua ơi! Đừng nghe lời bác TM mà dại. vì nhỡ nó đứt dây thừng, hay gãy chân ghế mà ngã xuống đất thì eo ơi... đau lắm. Lúc đó không thấy buồn j cả mà chỉ thấy đau "bàn tọa" và ..j nữa thôi.

    Trả lờiXóa
  8. Thì tớ cũng biết là chữa bằng cách đó là rất nguy hiểm! Nhưng mà cái bệnh "buồn" tớ nói trong bài ấy "hình như" chỉ cần ăn nhiều rau là hết thôi?!. Chính bà xã tớ bảo thế mà!...

    Trả lờiXóa
  9. tuanto_ngay xưa ơi! Sao lại chữa bằng cách " ăn nhiều rau"? đừng dại, ăn thế bủn rủn chân tay không làm ăn j được đâu? Cứ ăn uống bình thường, thịt cá bia rượu càng tốt. Không fải chữa chạy j đâu. Cứ coi nó như " thiên tai" và mình chung sống " với lũ". Thế là vui, có j đâu mà "buồn".

    Trả lờiXóa
  10. Chắc thằng cha này giả vờ buồn để dọa vợ ? Cứ nhìn ảnh hắn lúc nào cũng tủm tỉm thì rõ !

    Trả lờiXóa