Có lẽ các bác, các thầy nghĩ các cháu khoá út nhỏ quá nên cần có sự giúp đỡ, chăm sóc phụ các thầy, cô ngoài giờ lên lớp? Nên mới nảy ra sáng kiến kết nghĩa giữa lớp lớn và lớp nhỏ. Ví dụ giữa khoá 5 và khoá 8 là một điển hình về sự hợp tác đó.
Từ lúc đặt chân lần đầu tiên lên Quế lâm(TQ). Chúng tôi đã nhận được sự đón tiếp của các thầy, cô và các anh lớp lớn, đặc biệt là các anh lớp 8 (k5). Không biết có phải được phân công từ trước (sau này được thông báo là khoá chúng tôi kết nghĩa với khoá 5) mà các anh chăm sóc chúng tôi rất kỹ? Còn nhớ mùa đông đầu tiên ở Quế lâm, khóa 8 chúng tôi lúc đó mới 11, 12 tuổi, khi vào trường được cấp nào chăn bông to, nào ga dải giường… như một người lính, ở độ tuổi như vậy vấn đề vệ sinh, giặt rũ thì là cả một vấn đề lớn. Nhưng nhờ có các anh K5 vấn đề giặt chăn, màn hồi đó đã được giải quyết tốt đẹp. Không ít những đứa trẻ như chúng tôi lần đầu xa nhà, mọi việc phải tự giải quyết, tự thân vận động nên chuyện ở bẩn thì khỏi phải nói. Cứ đến thứ 7, chủ nhật là các ông anh xuống lùa đi tắm và giặt rũ, khi di chuyển trường thì các anh đã tận tình giúp đỡ những việc nặng, rồi các anh chỉ bảo cho chúng tôi cách cư xử với dân địa phương khi chúng tôi ra ngoài. Tôi còn nhớ mỗi tối thứ 7 lại có một anh xuống cùng ngủ với chúng tôi. Trước khi ngủ anh lại kể một câu chuyện trinh thám,hoặc kiếm hiệp rất hấp dẫn với trí tưởng tượng của bọn trẻ con chúng tôi, đại loại như thám tử Kỳ Phong, Kỳ Hùng hay "Con quái vật ở Đồng tháp mười". Đến bây giờ tôi còn nhớ những màn hài gây cười mỗi khi trường tổ chức văn nghệ của anh Bùi Quang. Có lẽ bị ảnh hưởng của các anh? Nên chúng tôi thần tượng cả điều tốt lẫn điều xấu. Học đòi chia phe này, phe kia. Mà phe nào cũng có vài anh đỡ đầu, dựa vào đó bắt nạt các bạn khác yếu hơn. Thế mới biết ảnh hưởng của các anh đối với tụi tôi như thế nào? Dù sao thì chúng tôi học hỏi của các anh nhiều điều tốt hơn. Bây giờ Phan Bắc vẫn còn nhớ anh Phan Nam khi cậu định nhổ trộm cây của dân, còn các anh rất nổi tiếng của khoá 5 như Quang Bắc, Sư Đà, Thúc Minh, Lưu Dũng...
Khi đi bộ đội, vào quân chủng Hải quân tôi ở cùng đơn vị với các anh Nhân đen, Bằng, Đăng, Hưng, Đôn Hà đều là khoá 5. Chính các anh đã nhiều lần đã khuyên bảo, kìm hãm tính hung hăng chực đánh nhau hoặc vô kỉ luật của đám lính Hà nội chúng tôi. Trong quá trình công tác sau này tôi cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của chị Mẫn, mà nhờ sự giúp đó, uy tín trong công ty của tôi được nâng lên rất nhiều. Những ai là lính “Trỗi” đã từng phải ra vào Bệnh viện 175 đều nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của các bác sĩ từng là lính “Trỗi”, đặc biệt là k5 như anh Bình “máu”, anh Tăng Lực...Còn nhiều anh đến bây giờ vẫn nhiệt tình với nhiệm vụ anh em giao mặc dù rất bận công tác như anh Kiến Quốc, Phan
Đùa tí:Đúng là ÚT thật,thế các ô ấy có rửa"đ..."cho ko?
Trả lờiXóa-Riêng tôi đến giờ vẫn thầm cảm ơn các a,các bạn bs TRỖI 175.Bộ đồ" lòng" của tôi hình như đến giờ vẫn ổn thì phải!
@ANh em: Đừng nên đưa các cụ vào đây!
Trả lờiXóa@Đạt: Nhớ ngày tiểu đoàn cấp III đã chuyển sang Phong Khẩu thì k7, k8 còn ở lại Y Trung. Vậy là mỗi lần chế xong dao, búa, k5 chúng tôi hay mang sang "diếm" ở truờng cũ. Đi bộ 1 mạch đến 4-5km, tắt qua các nghĩa địa (nay là phố xá) về tới nhà các em. Vũ khí nhét vào tủ hộc giuờng. Nhưng các thầy vẫn phát hiện ra.
Đó là 1 trong những kỷ niệm của chuyện kết nghĩa.
Ngày ở Y Trung mình còn bé nhưng bọn "nhắt" K8 còn bé hơn. Giặt quần áo cho bọn thằng Phong, Vũ Vinh...lạnh buốt tay, cục xa bông Tàu dài cứng như gỗ...Quần áo chúng có mùi đặc biệt, chẳng lẽ chúng còn dấm đài?!
Trả lờiXóaTM
Có rất nhiều câu chuyện hay và cảm động trên blog của các khoá,hình ảnh cũng nhiều,nếu chuẩn bị SRTKL tập 3, Qtrị& BBtập có thể phối hợp lựa chọn, "tút" lại để in thì có thể việc x.bản T3 sẽ nhàn hơn một ít.(một ý kiến nhỏ).
Trả lờiXóaBây giờ thì nói đến khoá, chứ hồi ấy gọi là lớp 9 (k4) giặt chăn (chỉ chăn thôi) cho bọn lớp 6 (k7) ở trường mới.
Trả lờiXóaSản xuất dây chuyền: thằng đi lột chăn, thằng luộc ở chảo, thằng xả nước ở vòi đầu nhà ăn, thằng mang lên núi đá trải phơi.
Bây giờ mới nhớ ra, thằng nào thu dọn khi chăn khô nhỉ. Vừa rồi sang, đến cái núi ấy chả còn thấy cái chăn nào!