Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

KỶ NIỆM VUI : LÍNH SINH VIÊN

( Loạt bài khoán của Ut.TQ nhân dịp 65 năm thành lập quân đội nhân dân Việt Nam 22/12/2009 )
Khoác áo lính hai mấy năm trời, trải qua khá nhiều đơn vị, ngẫm lại ở mỗi nơi đều có vui buồn kỷ niệm. Lính chiến trường, lính sinh viên, lính cơ quan rồi lính vật vờ, chây bửa đón “ Ga hưu “,ở đâu chả có chuyện. Với tôi, đời lính không dài nhưng có đến 6 năm đi học. Là lính sinh viên thì Trỗi nhà ta hầu hết đã từng, ngoài học hành rèn luyện ra, cái chuyện trèo tường ra phố, cắm quán thiếu nợ rồi ra đong đưa với mấy em gái thị xã thì Trỗi ta bao giờ cũng vào loại ưu tú. Những loại chuyện này tôi không dám kể vì ngay trong Blog này có toàn những cao thủ, lớ sớ ba hoa chích chòe thì ăn đủ. Tôi chỉ kể chuyện các bố ít biết đến mà cái thời của tôi mới bắt đầu có lần đầu.
Năm 1980 bọn học viên năm thứ tư ĐHKTQS được cùng các thầy vào Nghệ Tĩnh coi thi đại học. Khà khà, đang là thằng học viên được làm anh giám thị, đúng là cái độ oách nó lên mấy bậc các bác ạ. Phen này ối kẻ nể sợ.
Giám thị nhìn em giám thị cười
Em nhìn giám thị nước mắt rơi.
Năm ấy sân ga Hàng Cỏ tràn ngập bộ đội quân hàm sơ mít và sinh viên đại hoc KTQD. Một đoàn tàu riêng chở các giám thị hai trường vào coi thi Nghệ Tĩnh. Đến Vinh các giám thị trẻ được tạm nghỉ chờ ở trung tâm văn hóa thành phố. Không rõ lý do gì mà thấy các em, các cháu tập đàn, tập hát ngay ngoài sảnh. Đàn Bầu, tam thập lục, ghi ta, ác coóc … từng tốp xen lẫn đám lính kiểng chúng tôi. Toàn những nghệ sĩ tương lai cả, ai cũng có thanh có sắc, yểu điệu đàn hát đến là vui tai vui mắt. Không khí như hội, đàn hát vô tư ngay trước mặt tôi và bài hát chúng tôi nghe nhiều nhất hôm ấy là “ Tàu anh qua núi” của Phan Lạc Hoa, bài ca của đất nước thống nhất và dựng xây.
Nhớ tám năm trước, tôi đi qua đất Nghệ Tĩnh này vào mùa mưa ảm đạm, trong bom pháo rập rình của chiến tranh. Đoàn quân lặng lẽ bước đi, nối dài mãi trong đêm lần lượt vượt sông Lam, sông La rồi Ngàn Sâu, Ngàn Phố hậu phương dần xa và mặt trận dần ở phía trước. Tôi nhớ những khi hành quân ban ngày, cái đài bên hông chính trị viên luôn vang lên bài ca ra trận : Việt Nam trên đường chúng ta đi
Học viên lớp xe quân sự và một số giáo viên K2 cùng về hội đồng thi tại xã Đức Thủy, Đức Thọ trong một chiếc xe ca Ba Đình. Nhóm học viên chúng tôi được bố trí chỗ ở trong nhà bác công an xã và hai nhà bên cạnh. Vừa ổn định xong chỗ ở đã thấy hai cô cậu học sinh từ các địa phương khác đến liên hệ với công an xã để được bố trí nhà trọ. Lúc sau thấy bác công an xã dẫn cô gái tên Hoa sang nhà tôi và nói chủ nhà bố trí chỗ ở, cậu con trai tên Tùng thì ở luôn nhà bác công an xã. Sau này khi quen nhau rồi các em nó mới thổ lộ :” Tụi em biết các anh giám thị ở đây nên nài nỉ bác cho ở cùng để làm thân… dù sao quen biết vẫn hơn.” Chúng nó láu cà thế đấy.
Chúng tôi có giá quá phải không ? Tôi và thằng Thảo ngủ ở cái phản kê cạnh cái bàn tiếp khách to của chủ nhà. Anh cu Thảo bị ghẻ, tối nào cũng phải nhờ tôi bôi thuốc cho. Đêm ấy đã muộn rồi mà em Hoa vẫn ngồi bên bàn vật lộn với con chữ. buồn ngủ quá, mà còn nhiệm vụ bôi thuốc ghẻ cho chú em Thảo nữa chứ, tôi nhắc khéo :” Hoa ơi ! Em nghỉ đi, mai tỉnh táo thi cho tốt, bây giờ cố, thức khuya quá nó mụ người ra chứ ích gì.”
Em cố tí nữa cho xong phần này thôi, các anh cứ ngủ đi ! - Em nó trả lời vậy. Tôi nghĩ : không biết cái tí của em nó đến bao giờ đây, “Có mà ngủ nong” ấy, mùa hè, gió Lào nóng bỏ mẹ, lại đèn sáng tơ hơ thế kia bố thằng nào ngủ được.
Đúng là cái tí của em dài thật, hai thằng không chịu được đành dùng chiến thuật quần tà lỏn nhưng đắp cái vỏ chăn quay lưng lại phía ánh đèn. Có thế chú em Thảo mới làm việc với lọ thuốc Đép được, chú phải tự bôi thuốc lấy, tôi chỉ hỗ trợ phần che khuất, không biết hiệu quả điều trị được bao nhiêu phần trăm, nhưng vất vả quá lắm và cái mùi khen khét của thuốc Đép nó xộc vào mũi đến khổ .
Hôm sau nghe sơ kết buổi thi đầu, thấy phòng thi ông Thảo lập những hai biên bản và thu gần hai chồng sách giáo khoa. Cha cha, cái thằng nó tức cái con Hoa sao ấy mà làm dữ vậy.
Phòng của tôi không có giáo viên trông cùng, chỉ có 2 thằng học viên là tôi và thằng Giá nên hiền khô. Chúng tôi cũng thu cả mớ sách giáo khoa nhưng không lập biên bản nổi. Cứ mỗi lần thu được một quyển thấy các em gái nó cười với giám thị là lại thôi. Có em tôi thu đến 4 quyển vẫn chưa dám bảo đảm là hết sách trong người, cứ như nhà ảo thuật ấy nhưng cuối cùng cũng tha tất cả trai lẫn gái. Cũng chỉ vì nụ cười Hà Tĩnh mà tôi và Giá bị nhắc nhở, biết vậy nhưng cũng khó sửa lắm, của đáng tội con gái Đức Thọ xinh thế mà…
Tụi học sinh cũng kháo nhau là có hai giám thị trẻ dễ tính nhất, gặp nhau ngoài đường, chúng nó kéo bằng được tôi vào nhà chơi, thăm hỏi, trò chuyện xong ra về còn nhét bao Trà Khúc vào tay nữa. Ôi chao ! Lại còn đút lót giám thị nữa. Thật ra cũng là tình cảm thôi, buổi sau tôi đâu có trông phòng mấy em nữa.
Đến lượt ông mãnh Tùng, không biết nghe đâu mà biết là mai tôi trông phòng của nó. Nó nì nèo :” Anh ơi ! Mai giúp em với, anh xếp thế nào cho em ngồi gần thằng Tiếp. Nó học giỏi lắm, ngồi gần nó em chỉ ngó cái đáp số để kiểm tra lại bài mình thôi, không làm bạy đâu.”. Tôi cứ ậm ừ thế chứ biết xếp thế nào mà ngồi cạnh nhau được.
Cầm bản danh sách học sinh tôi đánh số lên bàn, cứ ba đứa một bàn theo số báo danh. Thế nào bàn cuối cùng còn mỗi thằng Tùng một mình một bàn, tôi chợt nghĩ ra cách giúp nó.
Sau khi đọc đầu bài tôi cứ để cho lớp làm bài chừng 10 phút, rồi lừ lừ đi xuống bàn thằng Tiếp, tôi nghiêm giọng :” Cậu ngồi dịch sang đây.” Thằng cu Tiếp nhìn trái rồi nhìn phải, lơ láo chẳng hiểu gì nhưng vẫn nghe lệnh của tôi.
Tôi lại gắt lên :” không phải thế , cậu đứng dậy, đi ra đây !“ . Cu Tiếp xanh mặt, hốt hoảng đi ra. Tôi lôi xuống bàn thằng Tùng dí ngồi vào bên cạnh…
Tôi nhớ giám thị hành lang là anh Tiến giáo viên đạn có hỏi về chuyện ngồi lộn số, tôi phịa : “ Mấy cậu trên đó cứ bàn tán, em lôi cậu này xuống đây, tách chúng nó ra..”
Trưa ấy thằng Tùng hoan hỉ chạy sang nhà tôi cảm ơn đã giúp, chỉ thế thôi chứ không Trà Khúc Trà khét gì như mấy cô gái hay cười. Lại nghĩ, biết thế này lần sau ông chỉ giúp con gái… Dưng mà chẳng bao giờ có lần sau các bác ạ.
Hì Hì ! Chuyện bố láo bố toét của em ngày đó các giáo và bác NTN không nên đọc. Mà có đọc thì cũng lượng thứ cho, bộ đội mà. Bắt mấy thằng mê gái coi thi là hỏng, hỏng đến tận giờ vẫn chưa chữa được.

9 nhận xét:

  1. Sinh viên rút ra nhận xét là : phòng thi mà 2 thầy giám thị là khó nhất , rồi tới 1 thầy 1 cô , cuối cùng 2 cô là vô tư . Tụi nó không ngờ rằng 2 " thầy " quân hàm sơ mít mà coi là đời tụi nó lên hương .
    Soi anh K.V 1 tí , không biết có phải vì dư âm " mê gái " vẫn còn âm ỉ đến bây giờ mà : " lầm sau ông chỉ giúp con gái ... "
    N.H.QUẾ

    Trả lờiXóa
  2. KV kể chuyện làm mình nhớ quá những ngày ở HVQY vào Nghệ Tĩnh coi thi. Có điều bộ nhớ tã quá, chẳng nhớ được tên em nảo cả.

    Trả lờiXóa
  3. Thằng cha này hỏng . Hỏng thật rồi . Có thằng đàn ông nào không mê gái chứ ! Dưng mà ... đến tận bây giờ vẫn chưa chữa được là nát tanh bành rồi . Gọi 115 thôi .
    K6LS

    Trả lờiXóa
  4. Bây giờ cái tật chữ "tác" đánh chữ "tộ" mắc hoài, cảm ơn NH.QUẾ đã "soi" trúng bịnh.
    Bác bachai : Hồi ấy ĐHQY cũng coi thi trong Nghệ Tĩnh à ? Ngày ấy nhớ tên mấy cô cậu ấy là vì ở cùng nhà mà lại có chuyện nên nhớ.
    K6LS : Viết chấm phẩy không mạch lạc mà lại hay, ai hiểu thế nào cũng được. Tật mê gái hay quay cóp trong thi cử cái nào cũng khó sửa cả.

    Trả lờiXóa
  5. Tật "mê gái" của Khắc Việt xem ra con thua xa "thiên diễm tình " của bác HCQuang hoặc Quang Trung (đọc thêm ở blog BANTROI). Đề nghị Khắc Việt nên "học hỏi" thêm để "nâng cao" nhé.

    Trả lờiXóa
  6. LT nhầm rồi,thiên diễm tình của KV xảy ra ở cái tuổi nhạy cảm. không khéo để lại hậu quả như chơi, vậy nên KV bật mí có mức độ, để còn có đường rút khi cần thiết, thực tế thì cứ tự nhiên suy diễn thôi, người viết tài ở chỗ đó,anh Ba Chai cũng có kỉ niệm coi thi nhưng đổ cho bộ nhớ lão hóa,không nhớ gì. vậy mà KV nhà ta nhớ như in thì biết rồi đấy!

    Trả lờiXóa
  7. Việc ưu ái cho phái nữ là muôn đời của phái nam rồi. Câu chuyện hay và hài hước đúng là một kỷ niệm vui.
    Mà sao giám thị tay mơ cũng biết mánh tài thế nhỉ?

    Trả lờiXóa
  8. Tài lịệu thí sinh đem theo là SGK , thì đến con giám thị cũng bắt được . Còn các mánh khác , Trỗi thiếu gì , qua mặt sao nổi

    Trả lờiXóa
  9. Quế khg hiểu ý, mánh là mánh cái dzụ đổi chỗ cu Tiếp với cu Tùng. Tôi là tôi đặt tên hai cu là Tiến Tùng cho vui.

    Trả lờiXóa