Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

ÔNG NGẠI NHỚ CHÁU.




Cô cháu tôi mới được 20 tháng tuổi mà tinh nghịch và đã biết tếu táo. Tôi phải gọi nó là “ Cô cháu” cho mọi người biết nó là gái, vì coi ảnh nó như thằng con trai vậy. Sống ở bển, lại được bố mẹ rèn theo nếp Tây nên cũng ngoan, không quấy rầy nhõng nhẽo, đi ngủ một mình và rất đúng giờ.
Hoàn cảnh, bố mẹ đều bận lo học hành, đi làm kiếm cơm nên phải đi trẻ sớm. Buổi đầu đi trẻ không khóc, mấy hôm quen rồi cứ đến lớp là “ bai bai Bố” rồi chạy vào với các bạn. Hiếu động, ở lớp lại vui nên có vẻ thích đi học lắm.
Ở lớp có cái xe đạp cho các cháu chơi và tập đi, nó phù hợp cho các bạn ba tuổi lại khổ người châu Âu. Cháu tôi nòi thuần Á, nhỏ con, tuổi lại nhỏ hơn các bạn nhưng vẫn cứ đòi tập xe . Chẳng biết tập, chơi thế nào ngã vều cả môi, nom ảnh thấy ngộ ngộ thương thương.
Ở nhà, bị bố mẹ quản lý, không được xem và nghịch tivi, đầu đĩa nhưng cháu lân la thấy cụ nội làm rồi đợi lúc vắng người là bắt chước, tự lấy đĩa VCD ra khỏi bao và bấm để đưa đĩa vào được. Bố thấy, chạy ra mắng không cho nghịch, mở đĩa ra thấy nó đặt đúng cả mặt đĩa.
Cháu ăn chậm nhưng rất chịu ăn, thấy người lớn ăn gì là kêu “ Măm măm “, cũng đòi ăn. Tùy cái, bố mẹ cháu có thể cho ăn hoặc không nều thấy không tốt cho trẻ nhỏ. Một lần sau bữa cơm, bố cháu đứng ở bếp ăn một miếng Socolat, con bé nhìn thấy liền kêu “ măm măm” ra ý đòi ăn. Là loại socolat ngọt không tốt cho trẻ, bố cháu giấu thanh kẹo trong bồn rửa và ra hiệu không có gì để ăn cả. Con bé không “ măm măm” nữa mà kêu bố “ bế bế “, buộc phải bế con bé lên. Nó nhìn khắp lượt trên bệ bếp rồi chỉ vào bồn rửa khi thấy thanh kẹo. Ranh quái thế đấy ! Bố con bé thấy “ quê “ ...và không nhịn được nữa hai bố con cùng cười ran một góc nhà.
Từ ngày có cháu, tôi chưa gặp nhưng vẫn coi ảnh cháu mỗi ngày. Thấy nó lớn nhanh mà nhớ, mỗi lần bóc lịch đếm ngày, mong tết sớm về để được gặp cháu tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét