Cũng như ở mọi trường tập thể khác, hồi đó tụi mình hầu như đứa nào cũng có cái tên đệm. Nào là Hà mèo, Thắng biêu, Lộ kếch, Hà sái …. Thôi thì đủ cả: các loại chim muông súc vật, bệnh tật, thói hư tật xấu hoặc nhiều khi cũng chỉ là một câu nói vu vơ … thế là biến thành tên đệm – cái mà ngày nay các cháu gọi một cách mỹ miều là nick name!
Bọn con trai đã đành, mấy bạn C11 cũng không thoát. Có lần tôi nghe nói C11 lớp mình có Vân què
- Què?
- Ừ, vì leo cây ngã gẫy tay nên là què .
- Tụi con gái cũng đi “thăm” Công xã hay sao mà leo cây?
- Không hình như là leo mấy cây đào gần nhà Hiệu bộ!
- Á hà, lấy đào non …
Sau đó tôi chú ý quan sát (tất nhiên là lén) thấy Vân bận áo dài tay che kín, nhưng lấp ló dải băng trắng bó chặt lòi ra ở cổ tay. Bạn gái này cũng “chiến” thật! – Tôi nghĩ thầm.
Và từ đó “chết” tên Vân què. Chẳng hiểu hồi đó Vân có biết và có tức không?
Hơn 40 năm sau, một lần gặp lại, bạn chủ động nói:
Hơn 40 năm sau, một lần gặp lại, bạn chủ động nói:
- Hồi đó tụi con trai gọi tôi là Vân què.
- Này, hỏi thật nhé: Hồi đó bạn leo cái cây gì để mà ngã gẫy tay?
- Này, hỏi thật nhé: Hồi đó bạn leo cái cây gì để mà ngã gẫy tay?
- Hì hì, tôi có gẫy tay hồi nào đâu.
- Ơ hay, tay bó bột hẳn hoi mà bảo không …
- Đâu có, hồi đó tôi bị đau khớp. Cứ mỗi lần trời lạnh là đau nhức nên phải lấy băng quấn các khớp tay lại. Thế là mấy bạn đặt tên …
- Hì hì, vì không giải thích nên bị oan.
- Có ai hỏi đâu mà giải thích. Không lẽ tự nhiên đi nói oang oang: tôi không gãy tay?
- Thì … nói chuyện còn không dám nữa là hỏi!
Ra vậy, cái tên đệm của bạn tới hơn 40 năm sau mới rõ. Nhưng đó cũng là kỷ niệm một thời trẻ con khó mà quên. Đừng buồn nghe bạn!
Hình: bây giờ thì không cần bận áo dài tay nữa rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét