Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2008

BỊ LỪA

Hôm qua đọc bài của anh DM. Tôi nhớ tới một lần đưa khách đi mua hàng ở Quảng Châu.
Lần đó tôi đưa khách từ Long Môn về đến bến xe Thiên Hà, Quảng Châu đã 17h30. Hai cô cháu bàn nhau tìm một khách sạn gần bến xe nghỉ ngơi để sáng hôm sau tiện đi tiếp đến Thành phố Cổ trấn. Hai cô cháu đi một vòng quanh bến xe nhưng không tìm được khách sạn. Ở đó chỉ có nhà nghỉ dành cho người TQ. Lúc đó tôi quyết định gọi điện nhờ một người bạn là TGĐ của Tổng công ty lụa tơ tằm Quảng Đông. Tôi đến một cửa hàng bán tạp hóa có điện thoại công cộng gọi điện cho anh bạn. Lý TGĐ khi nhận được điện thoại của tôi lập tức nhận giúp. Anh dặn tôi bắt tắc xi đến khách sạn Việt Bắc. Anh sẽ giúp tôi liên hệ trước. Tôi vừa đặt máy xuống liền nghe thấy chuông điện thoại reo, nghĩ rằng anh bạn có điều cần nhắc nên tôi liền nhấc máy lên. Một giọng thanh niên gọi tôi: chị Hằng ạ em là nhân viên của TGĐ Lý, chị sang cây xăng đối diện chờ đi, em và TGĐ Lý sẽ đến đón chị bây giờ. Tôi mừng quá cùng cậu cháu đi sang phía đường đối diện để chờ. Khi sang đến nơi bị ngay một nhóm người xúm lại mời chào đi xe đến các TP lân cận, đang lúng túng thì bỗng nghe thấy tiếng một thanh niên hỏi ;có phải chị Hằng không? ôi may quá! rồi cậu ta quay sang nói: Đây là khách của tôi! Cậu ấy nói với tôi, may quá em đang giao hàng ở gần đây nên ra đón được chị ngay, rồi mở máy ĐT nói chuyện: alô! TGĐLý à tôi đã đón được chị ấy rồi nhưng xe của tôi chưa đến, được nên tôi sẽ bắt tắc xi đưa chị ấy về KS. Nói xong cậu ấy đưa ĐT cho tôi và nói: chị nói chuyện với TGĐ Lý đi. Tôi cầm ĐT lên nghe, nói với tôi là một giọng đàn ông eo éo như "lại cái". Tôi giật mình không phải giọng của TGĐ Lý. Tôi trả ĐT cho cậu thanh niên rồi hỏi TGĐ Lý nói đưa chúng tôi đến khách sạn nào? Cậu ta trả lời: đến khách sạn Hoa băng. Rồi như để chứng minh lời nói của mình, cậu ta lại đưa diện thoại cho tôi, đây chị nói chuyện với TGĐ Lý đi. Gịong người đàn ông nheo nhéo lại nói với tôi: chị đến khách sạn Hoa băng đi tôi chờ ở đó. Lúc này tôi run thật sự chỉ giám nói: sai rồi! sai rồi! Tay thanh niên đứng bên cạnh mồm nhắc lại: sai rồi! rồi giật lấy cái ĐT chạy mất. Tôi hú hồn vội chạy ra đón một chiếc tắc xi vừa chở khách đến bảo lái xe chở tôi đến khách sạn Việt bắc.
Nếu hôm đó tôi không nhanh chí, thì không biết có còn ngày hôm nay để kể cho anh em nghe câu chuyện này không.

6 nhận xét:

  1. Chị Hằng còn kể lại chuyện này, thì đúng là phúc lớn wá gồi.
    Cái mà tôi chưa rỏ là: trên đất TH, mà biết tiếng Hán, thì là họa hay là phúc đây? Chắc phúc nhiều hơn, nhưng cũng phải dè chừng.
    AE có đồng ý ko?
    Nhất trí!!!

    Khà khà khà..

    Trả lờiXóa
  2. Hằng nhanh trí và quyết đoán đấy, chứ không giờ này chả ai biết Hằng ở đâu! bài học thực tế đấy.
    VTM

    Trả lờiXóa
  3. Tôi có thằng bạn gửi con đi học ở TQ. Hỏi : sao chọn TQ ? - TQ là "bố" mình, nên phải học "nó".
    Đúng là "bố" mình thật, kể lừa đảo cũng vào hạng "bố".

    HMK6

    Trả lờiXóa
  4. Hằng như thế là rất "quách tỉnh". Có chuyện thật thế này. Một đoàn cán bộ của Việt Nam sang Nga công tác để đàm phán mua thiết bị gì đó. Đã liên hệ hẳn hoi với đối tác ngày giờ máy bay hạ cánh để bạn ra sân bay đón. Khi xuống máy bay thấy một chú người Việt cầm hoa và biển đón ra bắt tay, bắt chân và mời các bác lên xe. Thế là các bác lên xe. Đến lúc người ra đón không thấy đoàn đâu mới tá hoả đi tìm. Chả là cộng đồng người Việt bên Nga mũi cũng thính lắm, đoàn nào sang, làm cái gì họ đều biết cả. Nhất là các "Đại gia", họ luôn săn đón, o bế các đòan công tác từ trong nước sang.
    GM.

    Trả lờiXóa
  5. @Bác GM:Nghe bác kể mới biết đoàn cán bộ ta dỏi.
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  6. Hồi anh em mình sang TQ vừa rồi cứ tiếc mấy cái ví bị mất. Bây giờ mới biết là may; may của đi thay người. Chứ không thì đã thành nhân bánh bao từ hồi đó rồi.

    Trả lờiXóa