Vào khoảng những ngày cuối năm, tiết trời lúc ấy cũng mát, mưa nhiều. Đang ngóng trời tạnh để đi đón con thì bỗng dưng nhận tin nhắn của anh trưởng “Mõ”. Tin nhận: Vào đúng giờ…ngày…tháng…năm…tại…Xin mời ae tới dự buổi họp lớp. Cuối tin,có hàng chữ in rõ to như thể mắt ai cũng lên hàng “Lão”: Khi đi nhớ mang theo tiền “góp”. Đọc tin xong, thầm nghĩ: Mẹ…lại bị “nã” nữa rồi! Lại lẩm nhẫm tính, tuần này phải đi dững năm cái đám cưới không thể trốn, thêm vụ nầy là sáu…Khốn thật, không “piết” phải ăn nói sao với bà “lão” nhà đây. Dọc đường đi đón con mà lòng thẫn thờ cứ như ngày mới nhận sổ hưu!
Chiều về, hò hét sắp nhỏ tắm rửa sạch sẽ rồi hùng hục zô bếp làm vài món vợ, con thích. Nấu xong, rung đùi xem TV chờ “Ma ma tổng quản” về. Lát sau,nghe con reo vang “A! Mẹ về”, vội lao ra (vẫy đuôi từ xa): Có nặng không? để a xách! Con gái nhỏ khoe mẹ: Bữa nay Ba nấu cơm, con ngửi thấy mùi thơm lắm! e dè nhìn trộm, thấy một thoáng ngạc nhiên xen lẫn một nụ cười vui từ bà xã, lòng mừng thầm hớn hở. Đến bữa, vợ ngạc nhiên: Uả! anh nấu gì mà nhiều thế này, ăn sao hết! Con lớn phát biểu: Sao ba nấu toàn đồ để nhậu ko hà! Nhìn lại, thấy đúng vậy, không biết đầu óc để đâu mà lại thế, hay là cái máu ăn nhậu nó thấm sâu vào người rồi! May mà bữa ăn diễn ra trong vui vẻ của vợ lẫn sự khâm phục của lũ nhỏ. Đêm về thì khỏi nói, bà xã cứ như được trẻ lại thủa đôi mươi.
Rồi ngày họp mặt cũng tới, áo quần tề chỉnh, ra đi không quên xin phép vợ: Bữa nay tụi anh có buổi gặp mặt thường niên của lớp. Đừng chờ cơm nghe!
Hứ! Biết ngay mà, thảo nào hôm trước sao mà ngoan thế !Rồi gọi gật lại: Thế anh còn tiền không?
Ừ! thì cũng còn chút chút…!
Vợ vội vàng dúi cho mấy tờ, dặn: Cầm một ít dằn túi, cho bằng anh, bằng em. Đừng vui quá mà nhậu say, nhậu xỉn là không được đâu đấy. Ra khỏi cửa còn nghe kịp tiếng vợ: Rõ khổ…!
Tới nơi, lác đác cũng thấy chục “lão đinh”.
Với nét mặt quan trọng, nó ậm à một lát rồi mở miệng: Hôm nay họp lớp, tụi tao (BLL) định “cơ cấu” cậu vào thay tụi này. Cậu thấy thế nào? Nếu OK thì chút họp, tụi tớ sẽ đề cử…
Trời đất, tụi này điên thật rồi! Cơ với chẳng cấu, chúng nó cứ làm như là hội đồng nhà nước không bằng. Vụ này nghe có vẻ “Châu Phi kì lạ” à nha! Nhớ lại,hồi bé đi học được đeo khăn quàng đỏ đúng 3 ngày vì can tội chọc ghẹo cháu gái một ông nhớn (hình như chỉ đứng sau Cụ Minh thì phải). Nhớn chút nữa đi Trỗi, thì bị thầy hành lên, hành xuống đủ hình thức (biệt giam, đứng đèn…thậm chí tẩn…). Đi lính, làm tổ trưởng tổ “tam tam” còn không xứng (cán bộ nói vậy). Làm nhà nước thì chẳng nên cơm cháo gì (bà xã bảo thế). Nghĩ nhanh xong, vội chối đây đẩy: Ê!Đừng giỡn mặt à nghen! Kiếm thằng khác đi. Đây không có vụ đó đâu. Với nụ cười của nàng “Mona Lisa”, thằng bạn nói: Thôi thì tùy cậu!
Cuộc gặp mặt diễn ra trong không khí vui vẻ, bia được khui ra nổ như pháo tết. Thoáng đâu đó, đã có những khuôn mặt bắt đầu lên “men”. Rồi thì chuyện cũng xảy ra theo chiều của mấy tay trong “hội đồng”. “Tưởng gì quan trọng, được đấy,cho qua…”, rồi những cái gật đầu, phẩy tay thay cho những “lời muốn nói”. Thế là dính “chấu”, vừa tức, vừa lo…không biết phải bắt đầu từ đâu và như thế nào. Ngó sang, thấy nét mặt hể hả của mấy thằng “mõ” cũ, thấy mà ghét. Thôi thì cũng đành, hội ý nhanh với thằng cũng bị “dính” như mình, nó ok liền. Hà…bi giờ thì đến lượt tao hành chúng mày, với nét mặt như muốn “gây sự”, đến từng thằng: Ê! đóng tiền - Ơ! tiền gì? -Thì quĩ lớp theo qui định mới…chứ gì nữa, có đóng không thì “bẩu”? - Cậu là đại gia đóng hơn đi, bù cho những thằng “hoàn cảnh”. Nhìn các ‘lão đinh” móc hầu bao nộp suất thuế, cũng thấy hả dạ…! Cuối buổi, người thầy khả kính bồi thêm: Được đấy! thầy hy vọng em làm được! Cố gắng nhé! Chỉ tiếc là không có cái gương nào để xem mũi mình có to bằng mũi con hà mã không?
Những ngày tiếp theo, công việc của anh “mõ” bắt đầu được thể hiện. Đang đi ngoài đường dế kêu: Mày cho tao số của thằng…Ô hay, mày có danh sách rồi mà. Hì…tao thích mày trả lời hơn. Một lát sau: Sao tao không thấy nó bắt máy? Tức thì tức, lại phải truy tìm “già lạc” dùm nó. Hoặc cậu đến chỗ này, kia tớ đưa tiền quĩ cho. Thôi thì đủ cả, toàn những việc không tên tuổi. “Mẹ…”ăn nhậu thì quên, cứ đến việc thì lại réo…!
Bạn bè thông cảm thì khen (biết thừa chúng nó không muốn làm nên nịnh khéo), chứ bà xã thì lâu lại móc: Em thấy ba nó dạo này chăm chỉ tệ! Tưởng khen, hóa ra bồi tiếp: Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì….Rồi thở dài đánh sượt: Rõ là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Thế đấy, lại phải đả thông tư tưởng: Thì…mà…là…! Thôi cũng đành vậy, chỉ biết rằng mình cố gắng làm đúng cái tâm với mọi người thì ai cũng hiểu. “Chiềng làng, chiềng …Xuân, Hạ, Thu, Đông…”
Đề nghị AK7 nâng cao tay nghề CNTT để thực hiện " ĐÚNG&ĐỦ" chức năng của Mõ @ nhé.
Trả lờiXóaMẹ, đúng là tâm sự của tất cả những thằng BLL Trỗi ! Bởi vậy mấy thằng "cán bộ" hồi ở trường "trốn" hết trơn, "bắt" mấy thằng "lính quèn" làm là vậy ! Thôi, ráng lên đi AK7, cho AE nhờ.
Trả lờiXóaHMK6
Bài viết hay quá. Bực bội hổm rày, nhậu "diêu" gì mà toàn lời có cánh thế? Nếu bà xã có kêu ca: "Anh viết thế này mọi người nghĩ em ra sao?"thì học tập D.Đ:"Văn nó phải vậy, ai mà nghĩ."
Trả lờiXóaTôi cũng đã từng trải qua làm "Mõ" thời kỳ đầu của trường Trỗi tụ lại (đầu những năm 90)nên rất thông cảm với AK7. Đám ma nào cũng thấy cái bản mặt mình (ngoài chuyện tình cảm, lại còn trách nhiệm BLL nữa chứ!)Đến nỗi có người "tưởng" mình là công tác tại nhà tang lễ BQP. Sau công việc CQ bận quá, cũng fải xin rút và đề nghị thay nhau, luân phiên mà làm.
Trả lờiXóa"Mõ" Trỗi thế hệ nào cũng hay, mà càng sau lại càng hay. Phải nói những người hy sinh thời gian (chưa kể cả vật chất) "vác tù và hàng Tổng" thật đáng khen ngợi. Chúng ta cần ủng hộ!
Trả lờiXóaTôi đi đám ma riết rồi cậu Lâm phụ trách nhà tang lễ QĐ cũng quen mặt thành thân luôn.Tuần chay nào cũng rớt nưóc mắt.Nó lúc nào cũng mắt tròn,mắt dẹt:"lại ông anh".
Trả lờiXóaBạn mình càng già, càng giỏi "đủ thứ". Hoan hô "Mõ" !
Trả lờiXóaĐắc Hòa ơi! Giỏi" đủ thứ" nhưng chỉ "một thứ" không giỏi thôi. Đó là " một phần tất yếu của cuộc sống"!
Trả lờiXóaHay! Đọc bài thằng Trỗi nào cũng thấy hay, sao giống thế "Anh viết thế ngộ nhỡ các anh ấy tưởng thật thì chết, còn coi em ra cái gì", phụ nữ dễ thương thế đấy. Bài viết của ông tôi rất thích và thích cả cái chức "mõ" của ông nữa, thôi vì anh em phục vụ và vì anh em "hy sinh" vậy. Chúc các bạn vui đoàn kết và làm được nhiều việc cho nhau.k-6
Trả lờiXóaChào Ak7.
Trả lờiXóaBLL Trỗi, anh là ai?
Cái mà anh BLL không có:
Anh không có văn bản quy phạm pháp luật, sơ đồ tổ chức... làm căn cứ hành động;
Anh không có Nội quy để điều hành;
Anh không có trụ sở, kho dữ liệu; thiết bị văn phòng để hỗ trợ công việc;
Anh không được ai rót ngân sách để họat động;
Cái mà anh BLL có:
Anh có quyền dùng điện thọai riêng để gọi nhắn ae;
Anh có quyền dàn dựng nơi chốn ăn nhậu cho ae - 1 cuộc ăn nhậu mà ae quen gọi là họp mặt định kì và không định kì;
Trong khi ae nhậu thì anh đôn đốc nhà hàng, rồi anh rón rén đi "xin" mỗi người chút tiền để thanh toán cho nhà hàng sau bữa nhậu, và thật "vô phúc" nếu quyên góp rồi vẫn thiếu vài trăm. Khi này anh có quyền bỏ tiền túi ra bù;
Anh nghe ae chửi sau mỗi lần gặp mặt (làm sao mà vừa lòng được tất cả), tất nhiên anh có thể chửi lại;
Mỗi khi có việc mà không ai tới thì anh phải thay mặt;
Đấy là BLL.
Vậy mới có thơ rằng:
Ngựa xe hành khách thường qua lại,
Biết cảm ơn anh được mấy người.
Ủa, lộn, đây là thơ nói về người làm đường chứ không phải nói về BLL, mà dân làm đường thì không so được, đá lót đường dày 8 tấc anh chỉ việc bớt chừng 3 tấc là khẳm.
HCQuang
Bác HCQuang ơi!
Trả lờiXóaBia nhậu anh em đi đủ cả,
Biết anh " chửi" lại được mấy người.
Đây là nói về BLL của Trỗi đấy.