Câu chuyện thứ ba:
NGƯỜI DẠI
Học vấn thì cao, học đại học tận trường Lômônôxôp thời oanh liệt của Liên xô, hiện đang làm luận án tiến sỹ và giảng dạy tại trường hàng đầu của Việt Nam, ấy thế mà dại. Đó là anh bạn tôi.
Từ khi học phổ thông anh đã là người hiền đến mức khó có thể tìm thấy trong đám bạn học có ai hiền hơn.
Đến khi học đại học, anh phát triển bản tính ấy thành rụt rè nhút nhát nên có cô bạn anh thầm yêu trộm nhớ từ ngày xửa ngày xưa cũng không dám tự mình thổ lộ mà phải nhờ lũ bạn tiền hô hậu ủng. Kết quả là cô bạn yêu mê mẩn kẻ đáng yêu nhất trong đám người tháp tùng anh bạn tôi đi bơi thuyền, còn kẻ to mồm nhất trong đó thì lại chiếm đoạt được cô nàng. Anh bạn tôi? Học xong đại học vẫn còn trong trắng.
Rồi thì bạn tôi cũng có gia đình riêng nên bẵng đi một thời gian, chúng tôi ai lo phận nấy. Không bon chen với đời và cũng chẳng đủ sức để bon chen nên khi gia đình đã hòm hòm, chúng tôi lại có thời gian để thỉnh thoảng gặp nhau chuyện trò dăm ba câu hay hỏi thăm nhau qua điện thoại. Một lần bạn tôi than dạo này bận quá vì được phân công soạn giáo trình cho một môn mới tinh tình tình, tài liệu tiếng Việt không có, toàn phải đọc tiếng Anh. Nghe giọng bạn tôi hiểu anh bận mà vui. Sao lại không vui chứ? Được dạy môn mới tức là được xếp tín nhiệm, soạn giáo án mới là sẽ có tiền, cả tiền dạy tăng giờ nữa chứ. Tuy không nhiều nhưng so với đồng lương ít ỏi thì vẫn là một khoản khá.
Nhưng… Sau hơn một năm, bạn tôi buồn đến rộc cả người: “Nó cướp công của mình rồi. Nó cho mình dạy một năm. Năm học này nó không phân công mình dạy nữa mà chính nó dạy. Giáo án của mình nó cũng lấy luôn làm của riêng. Tuần trước, nó còn trơ trẽn đến mức xin mình nốt cả đề thi với lí do ngày hôm sau cho sinh viên thi mà bận quá nó không kịp soạn.” Biết bạn mình hiền lành sẽ để câu chuyện qua đi trong nỗi uất ức, tôi quyết phanh phui chuyện này ra. Nhưng bạn tôi ngậm ngùi: “Việc này cả Bộ môn mình đều biết nhưng không làm gì được nó đâu. Cũng tại mình dại. Bỗng dưng không hẩu cánh với nó, không xin xỏ hay quà cáp gì mà nó cho mình soạn giáo án môn mới nên mình cảm thấy mang ơn và tự viết tên nó vào bìa giáo án cùng tên mình. Tưởng chỉ để cho nó có thêm điểm viết giáo án khi xét phong Giáo sư, ai ngờ nó táng tận lương tâm đến mức đẩy cả mình ra. Thế là mình biếu không nó công sức mấy tháng trời thức đêm thức hôm. Còn mình thì thành thằng “mất dạy””. Không thể sống nổi trong cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt, anh bạn tôi làm đơn xin chuyển sang bộ môn khác.
Cú đá của tay Chủ nhiệm Bộ môn ấy thật bài bản và thật đau cho lương tâm nhà giáo. Năm xưa hắn mà ra mặt trận thì dám giết đồng đội để tâng công trước khi quay súng làm lính chiêu hồi lắm lắm!
Ng T T K8
Lũ Lý Thông như thằng chó ấy không ít. Còn chúng ta từ bé đã đuợc cha mẹ, thầy cô dạy phải biết sống bằng đôi bàn tay, khối óc và phải có lòng tự trọng. Bạn ta đã làm đúng.
Trả lờiXóaCuộc sống bây giờ phải-trái, trắng- đen lẫn lộn, kẻ có tiền, có quyền đang thao túng. Nhưng chắc chắn chúng sẽ chịu những hậu quả!
Có thể đó là từ ngày xưa, khi còn phải soạn giáo án bằng tay. Chứ thời đại CNTT bây giờ thì "xoẹt" đưa cho thằng khốn đó phiên bản "Bêta" cộng thêm mật khẩu mở File mà không bao giờ nó mở được. Theo tôi, anh bạn của chúng ta không dại mà chỉ là quá nhân hậu thôi. Cũng là một nhà giáo tôi thông cảm với bạn. May mà tôi chưa gặp một Chủ nhiệm Bộ môn như thế.
Trả lờiXóaGM.
Bán GM ơi! không thể gọi là " nhân hậu" được. Đúng ra không fải là "hiền" mà là " hèn". Fải cho "thằng khốn" đó 1 chưởng rồi mới chuyển sang chỗ khác cho nó mở mắt ra. Cổ nhân có câu" đi với bụt mặc áo cà sa" mà.
Trả lờiXóaBạn mình hiền thế thì làm sao mà đánh nó được .Nhưng ở đời ác giả ác báo thằng ngợm ấy chăc chắn sẽ nhận quả báo thôi .
Trả lờiXóaChuyện này cũng ko có gì là lạ và ko phải chỉ trong ngành "dậy dỗ". Tôi cũng đã từng nhiều lần "dại" còn hơn. Nhưng "chẳng thà người phụ ta, chứ ta quyết ko phụ người" là vậy. Chẳng hay ho gì khi khoe cái "dại" của mình. Nhưng đời sẽ "quả báo". Nhiều khi rất nhanh đấy, chỉ vài năm thôi chứ ko cần đợi tới đời sau đâu !
Trả lờiXóaHMK6
Mô phật!!!
Trả lờiXóaTôi thấy ACE chúng ta "ngộ" ra được Luật Nhân Quả khá khá rồi đó.
Đây là bước đầu đi tới nhà Phật Đó.
Chúc mọi người tinh tấn Đi Về Nhà!
Chúc mọi người thân tâm an lạc.
A di đà phật
Tư Sài Gòn
Các pác nói luật nhân quả thì còn chờ lâu lắm.Người giàu "vưỡn" giàu,người nghèo vẫn hoàn nghèo.Mô với chẳng phật,chẳng qua bạn ta nhân hậu quá mà phải chịu thiệt thòi.Cái được của bạn mình là sẽ có thêm nhiều bạn hơn thôi.Đó mới chính là cái quí nhất trong cuộc đời của mỗi người!
Trả lờiXóaMà các cụ nhà ta cũng đã dạy: "Giàu vì bạn, sang vì...."
Trả lờiXóa