Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2008

Luyên thuyên về cái sự buồn cho đỡ… buồn...

Mấy hôm nay cứ thấy buồn buồn vì … không hiểu vì sao lại buồn! Chợt nghĩ: hay là ngồi viết ba lăng nhăng về cái sự buồn cho … đỡ buồn?

Chưa viết được gì thì đã thấy buồn vì chẳng biết viết gì!

Mà kể cũng lạ thật, chỉ mỗi cái sự buồn thôi đã có đến ti tỉ cái buồn, ti tỉ kiểu buồn. Này nhé: ăn nhiều quá (hay ít quá) cũng buồn vì hôm trước có ăn được nhiều (hay ít) thế đâu mà sao hôm nay lại ăn thế? Hay là có bệnh gì? ; Đói bụng mở tủ lạnh ra chẳng thấy có gì cũng buồn; Bằng giờ này hôm qua thì bà xã đã về rồi mà hôm nay thì chưa? lạ thật? - cũng buồn,

Mà… ngộ nhỡ mình viết cái sự buồn của mình ra đây rồi thì các bạn lại bảo mình lẩm cẩm, tưng tửng…này nọ thì sao? Chả lẽ mới ngần này tuổi mà mình đã lẩm cẩm thật rồi sao? Biết đâu đấy! Có mấy người lẩm cẩm mà biết (hay là công nhận) là mình lẩm cẩm đâu. Ai cũng cứ nghĩ là mình thông thái lắm! Khối người còn trẻ bằng mấy mà còn lẩm cẩm nữa là. Thế giới khối người hôm trước còn (tự dưng) thông thái, chả cần học hành gì mà cũng có thể hình dung ra thế giới cả trăm năm sau, mỗi lần nói thì ti tỉ người nghe (hay người ta làm ra vẻ nghe?), vậy mà hôm sau, đùng một cái (chẳng hiểu vì sao) đã ra tửng tửng rồi, nói ra cái gì là người ta cười vào mũi cái đó. Sách y khoa viết đầy ra đấy thôi… Buồn cho cái sự “thông thái” ấy!

Mà nếu mình lẩm cẩm thật thì buồn quá nhỉ! Mới nghĩ thôi đã thấy buồn rồi, buồn quá!

Vẫn biết cái sự buồn thì nó đến bất kể lúc nào, chẳng biết đâu mà chừng: nhiều khi mới sáng ra đã buồn, đang ngồi trên cơ quan trang nghiêm, chuẩn bị bắt tay vào việc, chuẩn bị nghĩ về những điều to tát, những nhiệm vụ mà “nhân dân” giao phó hoặc chuẩn bị làm việc với sếp thì… chợt buồn!

Vậy mà nhiều khi cái buồn nó đến mình vẫn bị bất ngờ! Kể cả khi ngồi đợi nó!

Vào cơ quan thấy nhiều người mặt lúc nào cũng tươi hơn hớn nhưng hai cái đầu gối quần không hiểu sao lại sờn đến thế kia tự dưng lại buồn. Tìm được người có thể chia sẻ nỗi buồn này sao khó thế! Mà không tìm được ai để chia sẻ thì lại càng buồn hơn…

Ở đây tớ muốn nói về nỗi buồn chung chung thôi, mà cũng không biết tả thế nào nữa!.

Đấy, nhiều khi mình định nói thế này mà cứ chắc là sẽ có người nghĩ khác đi, không đúng ý mình là lại thấy buồn buồn rồi.

Những sự buồn trên liệu có phải là buồn … vu vơ không nhỉ? Hay là buồn nẫu ruột?

Buổi chiều đưa con gái đi học thêm môn văn (của cô chủ nhiệm). Cuối giờ đón nó, mình hỏi:

- Chiều nay văn cô cho học thêm bài gì đấy?

- Ôi “chời”! Cô cho chép bài văn mẫu mỏi cả tay!

Sao lại cứ phải chép bài văn “mẫu” nhỉ? Sực nhớ đến ngày xưa hình như mình cũng đã không ít lần phải chép bài văn “mẫu”, chẳng hiểu sao lại thấy buồn buồn. Mà quên không xem kỹ bài văn “mẫu” của nó bây giờ. Không biết “mẫu” bây giờ có giống “mẫu” thời mình không nhỉ? Giống thì cũng buồn mà không giống thì chắc cũng lại buồn thôi… Thì ra con người ta cũng chỉ như cái ấm cái chén thôi, chỉ cần áp dụng ISO 9999 (bốn con chín) là có thể có cả trăm ngàn người giống nhau như đúc! Thế thì bảo sao mà không buồn được!...

Lẽ nào vì những cái “mẫu” kiểu này mà bây giờ nói gì mình cũng phải lựa sao cho “giống” với mọi người, giống với cái “mẫu” ngày xưa đã chép mỏi tay (mà bây giờ thì quên tiệt rồi)? Mà làm sao biết người ta nghĩ thực trong bụng thế nào mà lựa? Mà đã chắc gì người ta nói ra như là người ta nghĩ? Cuộc sống này sao nhiều cái sự buồn thế?

Thôi, cố gắng chờ đến tối về bật TV lên xem cho đỡ buồn vậy. Mà lắm trò chơi thế nhỉ. Trò nào cũng có thưởng những hàng chục, hàng trăm triệu đồng (kiếm tiền dễ dàng quá). Nghĩ đến bao người cả tháng đầu tắt mặt tối vẫn không đủ ăn – lại buồn!

Mà không có trò chơi thì tránh sao được phim Hàn quốc. Đôi trai tài gái sắc đang yêu nhau say đắm thì thế nào chả có anh (hay chị) lăn đùng ra bệnh với bao nhiêu là nước mắt. Định xem phim cho đỡ buồn thì đã biết chắc rồi thể nào xem xong cũng buồn thêm. Buồn vì thương cho cô gái xinh đẹp thế mà bị bệnh hiểm nghèo...

Phim TQ thì không có bệnh hiểm nghèo, chỉ có (duy nhất) Hoàng thượng luôn anh minh sáng suốt. Thế mà vẫn cứ có kẻ độc mồm gọi là Cẩu Hoàng thượng. Lại buồn cho cả tới tận Hoàng thượng!

Mấy người bị “tiêu chảy cấp” thì chắc chắn là lúc nào cũng … buồn… rồi! Không buồn thì tại sao TV ngày nào cũng đưa tin mà vẫn không sợ, vẫn cứ lao vào thịt chó để giải buồn? (mà công nhận thịt chó cũng ngon thật!). Mà sao không nói thẳng ra là “thổ tả” cho người ta thêm sợ mà bớt tụ tập?

Cái thời “thổ tả” này sợ thật, buồn thật!

Thế thì còn xem làm gì nữa!

Mà không xem thì đành chịu buồn à? Cứ ngồi thế này mà hết được buồn à?

Thì cứ xem vậy, biết đâu lại hết buồn.

Mà sao độ này bom cứ nổ lung tung khắp nơi thế nhỉ? Chỗ này đánh bom, chỗ kia cũng đánh bom. Sao con người ta cứ phải đánh bom mới chịu được nhỉ? Hay là chỗ đó cũng có nhiều người buồn? Thế thì cũng buồn nhỉ.

Rồi thì bao nhiêu chuyện buồn khác, nhiều khi nghe thì hay mà thực tế lại cứ làm mình buồn buồn…

Vậy thì không xem TV nữa. Xem mà càng buồn thì xem làm gì!

Ngồi ở nhà thì buồn rõ rồi. Có ai thèm “bắt chuyện” với mình đâu mà chẳng buồn!

Nhân đây rẽ ngang một tí. Mình có ông bạn. Ông ấy kể chuyện về đến nhà là ông ấy chui xuống dưới gầm bàn ngồi. Khách đến nhà cứ hỏi ông ấy rằng tại sao lại ngồi dưới gầm bàn? Ông ấy trả lời là nhà tôi, tôi muốn ngồi đâu thì tôi ngồi! Mình để ý thấy ông ấy lúc nào cũng buồn buồn. Chắc ở nhà chẳng có ai hỏi đến nên buồn (?).

Mà xách xe ra đường tìm chỗ nào ngồi cho đỡ buồn thì sợ nhỡ có va chạm gì ngoài đường mà cái tay kia (sai lè lè ra rồi) nhưng nó vẫn cứ thích dùng nắm đấm để phân trần với mình thì mình chắc thua – lại buồn! Rồi trông mấy cái building to đẹp thế kia, bộ mặt thành phố (vài chỗ thôi) khang trang thế kia, vừa mới chưa kịp bớt buồn thì lại nghĩ: hẳn phải có những ông X, bà Y nào đó đã đút túi (kiếm chác) được kha khá qua các công trình ấy thì lại buồn buồn. Nhìn cái cảnh mấy chị buôn thúng bán bưng mà ta vẫn quen gọi là “bán hàng rong” kia chỉ nay mai thôi là hết (được làm) việc, cho bộ mặt thành phố được “đẹp” thêm cũng tự nhiên lại thấy buồn buồn…

Hay là kiếm thằng bạn nào biết san sẻ, chịu đèn, chịu khó lắng nghe mình giãi bày, mời nó ra quán làm mấy vại bia rồi “chia buồn” với nó cho đỡ buồn?

Không được! Thế ngộ nhỡ nó đang không buồn gì cả mà tự dưng lại lây cái buồn của mình vào thì thành ra là mình mang tiếng là làm nó buồn à. Làm bạn buồn thì mình cũng buồn thêm. Đã buồn rồi mà lại buồn thêm thì thành ra là buồn lắm!

Thì biết làm gì bây giờ? Chả lẽ cứ ngồi buồn thế này mà hết được buồn à?

Phải rồi! Vi tính! Bờ - lốc!

Nhưng chả lẽ vào blog rồi cứ đọc ké mãi bài của người ta hay sao? Mình chả góp được gì ư? Thế thì buồn lắm.

Thì có biết viết lách gì đâu mà viết! Mà lại đang buồn thế này thì viết làm sao được…

Hay là cứ “ắp” đại những cái sự “ngược với buồn” lên cho đỡ buồn?

Không được! Những cái sự “ngược với buồn” mà mình cứ cho là “ngược với buồn” ấy biết đâu các bạn khác lại không cho là “ngược với buồn” thì sao? Thì bằng chứng rành rành ra đấy thôi…

Hay là "ắp" những cái sự tẻ nhạt lên vậy – chẳng buồn mà cũng chẳng “ngược với buồn”?

Lại càng không được! Hình như mình đã đọc được ở đâu đó có nhà thông thái (lại thông thái!) nào đó đã khẳng định chắc như đinh đóng cột là “…nhiều khi sự tẻ nhạt còn làm người ta buồn hơn cả nỗi buồn…”.

Hay là thử ắp toàn những sự buồn lên xem sao? Biết đâu lại gặp “tri âm tri kỷ”? … Thì cứ thử một lần xem sao? Nếu có nhiều “phản ứng” thì lần sau “nghiêm khắc rút kinh nghiệm” vậy?...

Tớ còn buồn nhiều lắm mà không sao viết hết ra được. Nếu viết đủ, viết hết về cái sự buồn thì chắc phải dài bằng từ đây vào đến Sài gòn mất…

Chẳng biết có bạn nào có những nỗi buồn giống mình không nhỉ? Buồn giống mình thì buồn lắm!

Có bạn nào giỏi viết, viết cái gì cho tớ đỡ buồn với? Ví dụ về cái sự không buồn (vu…i) chẳng hạn. Nhưng với điều kiện là mỗi câu phải có một chữ vu...i, trong cả bài đừng có một chữ buồn nào cơ. Nếu không thì chỉ nhìn thấy một chữ buồn thôi là tớ lại buồn thêm mất!...

Chúc các bạn đừng có lúc nào buồn! Hôm nào buồn tớ lại viết tiếp về cái sự buồn, buồn dai dẳng, buồn khó tả, buồn khó viết này… cho đỡ … buồn.

Mong sao đừng có bạn nào buồn vì bài buồn này của tớ. Bạn nào không muốn buồn như tớ thì làm ơn “tua” nhanh cái bài này lên hộ tớ, “cho qua” nó đi nhé. Chẳng biết pót ở đâu cả ngoài cái bờ lốc này, thế mới buồn!

Tô Tuấn B3 - K8

6 nhận xét:

  1. Tôi cũng đang buồn...buồn mấy bữa nay, đọc bài của bạn thấy cũng buồn mà buồn...cười. Vậy là lại vui rồi. Tản mạn này của bạn đọc cũng rất hay.

    Trả lờiXóa
  2. Đọc bài này của Tô Tuấn mình buồn cưòi cho cái sự Buồn của bạn quá!Hay ,rất hay.Bạn đi vào mảng đề tài lạ,trong lúc chúng mình lại muốn mang niềm vui đến cho nhau?Nói đến buồn thì nhiều lắm!Nhưng chúng mình lại muốn né nó ra.Mặc dù chúng mình đã đến cái tuổi buồn nhiều hơn vui rồi.

    Trả lờiXóa
  3. Đọc bài "Buồn" mà lại thấy vui vui. Ko lẽ bạn viết bài "Vui" thì lại thấy buồn buồn ? (hay theo tiếng Nam gọi là nhột ?)...hì, hì

    HMK6

    Trả lờiXóa
  4. Tô tuấn viết hay thế mà bây giờ mới xuất hiện.Vẫn khôi hài như xưa.Vậy là tốt rồi.mong đọc bài tiếp.

    Trả lờiXóa
  5. Tớ Tô Tuấn chào các bạn!
    Thực tình thì tớ chẳng bao giờ muốn làm các bạn buồn mà chỉ muốn các bạn... thế nào nhỉ? - ngược với buồn!. Đã trót lấy cái đầu bài "Luyên thuyên về cái sự buồn" rồi nên phải tránh làm sao trong bài không được có một từ nào vu...i, nghĩa là có muốn nói v... thì cũng phải nói là "ngược với buồn". Khổ thế đấy, khó thế đấy, ... buồn thế đấy!
    Tớ vẫn còn đang buồn nhiều lắm nên thế nào cũng còn phải viết thêm về cái sự buồn cho nó đỡ... buồn!
    Hẹn các bạn lần sau. Thân ái.

    Trả lờiXóa
  6. Nỗi buồn của TT là "nỗi buồn nhân thế",ghê quá.Đọc xong không thấy buồn mà chỉ thấy...nhột.
    "Văn mẫu" ngày xưa người ta dạy mình cả cách buồn, chẳng hạn "buồn vì cảnh nước mất nhà tan", tức là bạn phải buồn những cái vĩ đại, có tầm vóc, có ý nghĩa chứ không được buồn vớ vẩn như chuyện con bé Hàn Quốc trong phim chảy máu cam vào tập cuối!
    Khi về già , ngẫm thế sự lại thấy buồn buồn. Có người khuyên - hay ông uống một xị"thuốc giải sầu", tưởng đỡ, ai dè mình lại buồn hơn !?
    Thực ra, trong quá trình đi tìm lời đáp cho nỗi buồn cũng có cái hay các bác ạ, nó biến dân Trỗi mình không thành văn sĩ thì cũng thành một lũ triết gia.
    TM

    Trả lờiXóa