Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2008

CUỘC ĐỜI HẠNH PHÚC

Nhiều khi ngồi nghĩ lan man, thấy sao đời mình sao bị phụ thuộc vào nhiều thứ thế.

Này nhé, hồi ở Trỗi, sáng ra nghe kẻng là dậy. Rồi tiếp theo là kẻng ăn sáng, kẻng lên lớp, kẻng hết tiết. Trưa, nghe kẻng là vội đi ăn. Rồi kẻng giờ tự tu, kẻng giờ thể thao, kẻng ăn chiều, kẻng ngủ….Kẻng mà gõ trễ thì chưa đói, kẻng mà gõ sớm thấy buồn ngủ díp mắt liền. Mọi thứ đều nghe theo kẻng. Quen tới mức, mấy ngày phép về nhà không thấy đói, quên ngủ vì không có kẻng. Thật chẳng khác chi con chó của Páp-lốp.

Lớn lên 1 chút, vô học Đại học thì suốt ngày phải xem đồng hồ. Sáng mở mắt ra là xem còn mấy phút để lên lớp, không biết có kịp tọng cái bánh mỳ vào bụng không. Đang học môn này đã phải liếc đồng hồ xem sắp hết giờ chưa để còn chuẩn bị “phi” đi học môn sau ở địa điểm cách đấy đúng 10 phút chạy và 5 phút xả hơi. Ra phố đi tàu, đi xe cũng lại nhìn đồng hồ xem còn mấy phút nữa xe mới tới, không thì đi bộ cho chắc ăn. Đồng hồ là vật bất ly thân, đi tắm, đi ị, đi ngủ, đi ăn cũng không tháo ra. Đồng hồ mà chết thì mình cũng như “chết rồi”. Xem đồng hồ ! Xem đồng hồ ! Người mình lúc nào cũng chạy vòng vòng như cái kim đồng hồ vậy.

Rồi đi làm. Là thằng lính mới ra trường thời bao cấp, chuyện gì cũng phải do sếp nói mới được làm. Làm xong cũng phải được sếp có ý kiến mới dám ngừng. Hàng tuần, hàng tháng phải ngồi họp nghe sếp nói. Nghỉ phép cũng phải được sếp đồng ý. Làm tốt cũng nghe sếp nói. Làm dở, nghe còn nhiếu hơn. Về nhà thì nghe vợ (cũng là sếp) nói. Khi có con thì nghe con (là sếp lớn hơn) nói. Suốt ngày phải nghe sếp nói. Bực mình đóng cửa một mình bât đài lên…cũng lại nghe sếp nói nữa ! Thật chẳng khác gì cái máy ghi âm dơ đầu từ.

Lớn chút nữa, làm sếp. Ôi thì, thượng vàng, hạ cám, cái gì cũng phải lên lịch. Cái cuốn lịch bàn “nó” điều khiển mình. Sáng tới cơ quan, việc đầu tiên là nhìn vào lịch làm việc xem hôm nay có gì. Chiều về cũng lại ngó vô lịch để biết ngày mai có phải vô sớm không. Lúc nào cụng phải ngó vô : lịch tiếp khách, lịch họp Chi bộ, lịch gặp sếp lớn, lịch … lịch ….Bạn rủ đi nhậu, bồ hẹn đi chơi cũng phải xem lịch rồi mới trả lời được. Riết rồi chỉ quen có tấm lịch, bởi vậy dễ “bóc lịch” như chơi.

Tại sao cuộc đời lúc nào cũng bị phụ thuộc vào 1 cái gì đó nhỉ. Vứt mẹ nó hết đi ! Khi lấy cam công xã đâu cần có kẻng. Lúc nhẩy disco làm gì phải xem đồng hồ. Uống bia hơi kèm mồi đâu cần sếp nói. Đi tắm hơi – matxa thì chắc chắn không lên lịch rồi. Con người ta thoải mái vô cùng khi không có đồng hồ trên tay, không nghe tiếng kẻng, chẳng có sếp, cũng không xem lịch. Vui vẻ thì đi chơi với bạn bè, sáng ra café “Đôi khi”, chiều về rảnh rỗi thì mở Blog Trỗi lên xem. Ôi, cuộc đời mới hạnh phúc làm sao !!


Hình : đường vào "Đôi khi" thật thỏai mái, chẳng phụ thuộc cái gì !

4 nhận xét:

  1. @HMK6:Rủ đi nhậu "cầy" thì ko đi,hóa ra là vụ bài vở này đây.Lần sau "léo" rủ ông nữa để ông yên tâm với CẦM,KÌ,THI,HỌA...

    Trả lờiXóa
  2. Đường vào "Đôi khi" sao lại gập gềnh khó đi thế-đối với tôi.

    Trả lờiXóa
  3. ak7 : Ko phải vì vụ này mà ko đi thịt cầy đâu. Cái thứ đó mà nghe nói là tôi buông đũa....để bốc cho lẹ đó ! Hôm đó vì bận 1 số chuyện nhà tới hơn 2 giờ mới xong, nghĩ mình mà tới, AE lại nói "đá gà chết" và cũng nắng quá, chịu ko nổi. Chớ bài này viết đã lâu, giờ chỉ chĩnh sửa ngữ pháp là đăng thôi. Thông cảm nha, hẹn lần khác vậy !

    HMK6

    Trả lờiXóa
  4. Đường vào ĐK thiết kế cho quán cafe- Những tảng đá đặt trên hồ nước chỉ dành cho dân tỉnh táo. Thiết kế này dành cho quán nhậu đảm bảo 10 chú vào thì khi ra 11 chú gãy cổ!
    TM

    Trả lờiXóa