Trên đường về SG, chị H'Thanh đưa tôi xem di cảo còn lại của bạn mình. Tôi đọc và thấy xúc động. Nghĩ và nhớ lại sao một thời của anh em chúng ta hào hùng quá! Mặc dù so với những người khác cùng trang lứa, anh em ta được xã hội lúc đó dành cho sự ưu tiên hơn nhiều. Nay đăng lên để các bạn hiểu thêm về một con người, về người bạn chung của chúng ta. Bài thơ ko có tựa đề và có thể đang ở dạng nháp.
Đêm hôm nay mưa lại rơi tầm tãRét run người như nửa thềm nắng hạ
Mưa tắm ướt con đường nhựa khô chảy
Và lòng ta khi ấy cũng như mưa
***
Ta lại đi giữa mùa hè oi ả
Khi nắng cháy đôi vai nặng trĩu
Khi nắng đốt lưng ta cứng cỏi
Khi máu hận bốc lên đầu con tim
***
Ta yêu sao những cái gì bé nhỏ
Mà xưa kia ta chẳng hề nghĩ tới
Chính cái đó lại khắc đậm con tim
Như những trái núi lửa sục sôi bao thế kỉ
***
Trường sơn kia rồi, có gì là xa lạ
Chờ đó em ạ, ngày thử lửa
Leo lên dốc "Bóp" có thấm đâu
Hay chỉ bằng của Trường sơn một nửa
***
Ta lại đi cùng khẩu AK nóng bỏng
Bởi sưởi nắng những ngày hành quân vất vả
Và nó tắm bao mồ hôi rồi đấy
Nó có nặng thêm hay như cái bóng bay?
Bởi vì nắng,bởi vì mưa và nước mắt
Bởi vì nơi xa đang rục rã lên đường
Cùng dòng máu nóng mãi sôi sục ở trong ta
***
Ta đi nhé đơn giản như khi "Tút" (*)
Ta đi đây vui vẻ và khoẻ thêm người
Bạn từ nay là lửa máu bên mình
Bạn từ đây là cuộc sống đấu tranh
Giữa một bên là chết và chiến thắng
-*****-
1-7-1972
(*)Tút: "Ta đi theo lối nhỏ là lối an toàn"
Chị H'Thanh nói: Xin cảm ơn chân thành tới các bạn trường Trỗi. Xin cảm ơn việc làm đầy tình nghĩa của các bạn.
Chỉ biết ngẫm từng chữ và liên hệ lứa tuổi mình năm 1972 đã suy nghĩ được những gì. Cám ơn VA rất nhiều.
Trả lờiXóaYHòa mà chưa đi thì cũng là 1 blogger, 1 tay viết cứng cho SRTKL. Nhớ YHòa và các LS của chúng ta!
Trả lờiXóa